Chuyện kể thứ nhấtMột buổi chiều hè nóng nực, ông Bành Ky ở trần, mặc quần cụt, tay cầm dao thái thịt chạy băng băng trên đường đến nhà Ký Hoành, miệng gào lên: - Tao giết mày! Tao moi gan mày! Ký Hoành có nhà nhưng không có trong căn nhà gỗ. Ông ta đã trốn ra một góc nào đó trong vườn cây ăn trái rộng gần mẫu tây của mình, bao quanh căn nhà lợp tôn giả ngói mầu xanh kiểu cọ. Liễu, vợ Ký Hoành, chắp tay lạy ông Bành Ky như tế sao: - Ông...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hảo hớn miệt vườn Hảo hớn miệt vườn TRUYỆN NGẮN CỦA KHÔI VŨChuyện kể thứ nhấtMột buổi chiều hè nóng nực, ông Bành Ky ở trần, mặc quần cụt, tay cầm dao thái thịtchạy băng băng trên đường đến nhà Ký Hoành, miệng gào lên:- Tao giết mày! Tao moi gan mày!Ký Hoành có nhà nhưng không có trong căn nhà gỗ. Ông ta đã trốn ra một góc nào đótrong vườn cây ăn trái rộng gần mẫu tây của mình, bao quanh căn nhà lợp tôn giả ngóimầu xanh kiểu cọ. Liễu, vợ Ký Hoành, chắp tay lạy ông Bành Ky như tế sao:- Ông Hai tha cho ảnh! ảnh lỡ miệng! ảnh không cố ý!Ông Bành Ky vỗ ngực bằng bàn tay trái to bè, tay phải quơ con dao trước mặt:- Kêu nó ra đây! Thằng hèn Ký Hoành! Tao giết mày mới hả!Thằng Nhóc Quăn, con trai của Ký Hoành đang ngủ trong nhà, nghe ồn ào nên lon tonchạy ra. Thấy điệu bộ hung dữ của ông Bành Ky, nó sợ quá, vụt tới ôm chân má, khócthét lên. Dỗ hoài con không nín, mặc kệ ông Bành Ky chửi rủa, kêu réo tên chồng, Liễuẵm thằng Nhóc Quăn ra chiếc võng nơi hiên nhà, vạch vú cho nó bú, hối lộ nó.Thằng nhỏ ngậm vú mẹ mà mặt cứ quay ra phía ông Bành Ky, đôi mắt thao láo nhìn ông.Liễu vỗ vỗ vào mông con:- Bú đi con! Ông Hai không làm gì con nít đâu! Đừng sợ!Đôi mắt thằng Nhóc Quăn vẫn ngước trắng dã về phía ông Bành Ky, chuyển từ sợ sệt quatò mò. Bằng linh cảm, Liễu ngẩng lên nhìn theo hướng nhìn của con. Một luồng hơi nóngchạy rần rật trong người cô. Hai vành tai cô bừng lên như ai đốt. Mặt cô đỏ và phừngphừng lửa vô hình cháy.Ông Bành Ky đứng giữa sân, tay phải vẫn cầm con dao nhưng đã buông thõng, nhìn nhưsoi vào bộ ngực đang cho con bú của Liễu. Ông ta như đang thất thần. Cái nhìn của ôngta say sưa, thèm thuồng. Miệng ông ta há hốc ra như miệng con cá trê mắc cạn.Liễu thẹn thùng:- Kìa, ông Hai!...Thật lạ lùng! Khác hẳn với điệu bộ hung dữ lúc mới tới, bây giờ ông Bành Ky nghệtngười ra như một đứa trẻ con. Nghe Liễu nhắc, ông có vẻ ngượng. Rồi, đột nhiên ôngquay lưng lại, bỏ đi một nước!Liễu thở phào! Cô hiểu lý do vì sao ông Bành Ky bỏ đi. ở cái xóm Cây Trứng Cá này, aicũng hiểu được như cô. Tuy vậy, cô vẫn chưa hết đỏ mặt. Dù sao, cô cũng là một phụ nữcòn ông Bành Ky thì tuy đáng vai cha chú, lớn hơn cô trên dưới hai chục tuổi, vẫn chỉ làmột người đàn ông trong xóm!Chuyện kể thứ nhìÔng Bành Ky ngồi uống rượu ở quán út Cần từ chiều, lúc khách trong quán còn đông.Như thường lệ, ông chỉ ngồi uống rượu một mình với một đĩa nhắm bất kỳ. Thỉnh thoảng,một ai đó từ các bàn nhậu khác bước tới, Kính ông Hai một chung, ông nhận lời, đỡ lyrượu bằng hai tay đưa lên ngang mặt, đầu gật nhẹ một cái như quan tướng triều đình nhậnngự tửu nhưng rồi sau đó lại uống đánh trót một cái kiểu phàm phu tục tử! Mọi ngày, ôngtrầm ngâm trong góc quán, chiều nay, ông càng lặng tiếng.Quán chỉ còn một mình Bành Ky.út Cần không dám nhắc khách, chỉ lẳng lặng thu dọn mấy bộ bàn ghế trong quán cho gọnvào một góc.- Đ. má! Muốn đuổi khách hả?- Dạ... dạ không... Ông Hai cứ ngồi uống rượu tự nhiên...- Tự nhiên mẹ gì được nữa! Tính tiền đi!- Dạ...Khi út Cần vào nhà lấy tiền thối lại trở ra, ông Bành Ky đã đứng lên. Ông xua tay từ chốinhận số tiền lẻ:- Cho con nhỏ sáu ngón ăn quà!- Dạ... Cảm ơn ông Hai...- Nó đi học chưa?- Dạ... nó mới bốn tuổi mà ông Hai. Ông Hai quên rồi sao?- Ờ... quên! Vợ mày có bầu hả?- Dạ!- Thôi, đóng cửa quán đi! Lần sau muốn gì thì nói. Đừng làm cái kiểu bữa nay. Đ. má!Ông Bành Ky đi khỏi một đoạn, út Cần mới khẽ lắc đầu rồi đi đóng cửa quán. Tối rồi.Mười giờ đêm mà trời vẫn nóng như ban ngày. Thế nào rồi cũng mưa đầu mùa nay mai.Chuyện kể thứ baÔng Bành Ky không về nhà. Ông đi về cuối xóm, không chủ định. Ngang nhà Tám axít,thấy đèn sáng, ông tấp vô. Người đàn bà một thời là gái giang hồ đang ngồi đan giỏ trêngiường, thấy khách, vội quơ cái khăn bịt kín gương mặt bị tạt axít dạo nào của mình.Nhận ra ông Bành Ky, chị thấy vui vui, hồi hộp:- Anh Hai đi công chuyện đâu vậy?Ông Bành Ky lắc đầu, tự kéo ghế ngồi, tự rót nước từ chai nước lạnh trên bàn uống ựcmột cái hết ly đầy.- Có chuyện buồn hả?Ông Bành Ky vẫn không nói.Tám axít tin chắc là mình đoán đúng. Chị bỏ cái giỏ đang đan dở dang xuống chiếu, lếtkhỏi giường, kéo ghế ngồi sát người đàn ông. Cái mùi đàn ông sao mà quyến rũ, dù chịđã từng gần gũi không biết bao nhiêu người khắp mấy tỉnh miền Đông từ thời trước giảiphóng tới mấy năm gần đây, khi tới tuổi tàn tạ.Khác với mọi lần, ông Bành Ky không tránh Tám axít. Chị đặt bàn tay của người đàn ôngvào một bàn tay của mình, bàn tay còn lại xoa lên tay khách. Đôi mắt của chị nhìn ôngBành Ky đắm đuối:- Có chuyện gì buồn thì nói cho em nghe. Rồi đêm nay ở lại đây... Nghen?Ông Bành Ky vẫn lặng thinh. Đôi mắt ông hướng ra ngoài đường tối thui nhìn cái gìkhông biết. Một lát, Tám axít nhận thấy hai giọt nước mắt ứa ra trên gương mặt khắc khổnhưng rất đàn ông ấy. Rất nhanh, chị hiểu chuyện gì. Chị ...