Buổi sớm mai. Trời mới vừa hơi hừng hừng sáng. Thế nhưng, Hạ Tâm Nhụy đã thức dậy từ lâu rồi. Dùng tay gối đầu, nàng hơi hé mở đôi mi cong, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, chú ý nhìn vào chiếc màn cửa màu đỏ sậm nơi cửa sổ, đang từ từ bị ánh mặt trời buổi sáng nhuộm thành một màu đỏ tươi, sáng láng. Trong lòng nàng đang mơ hồ nghĩ ngợi nhiều chuyện khác nhau, những chuyện đó như những đốm sáng rực rỡ, lấp lánh nhảy múa trước mặt nàng. Cũng giống như vòm...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hạt Đậu Tương TưHạt Đậu Tương Tư Quỳnh Dao Hạt Đậu Tương Tư Tác giả: Quỳnh Dao Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 22-October-2012Trang 1/197 http://motsach.infoHạt Đậu Tương Tư Quỳnh Dao Chương 1 -Buổi sớm mai.Trời mới vừa hơi hừng hừng sáng. Thế nhưng, Hạ Tâm Nhụy đã thức dậy từ lâu rồi. Dùng taygối đầu, nàng hơi hé mở đôi mi cong, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, chú ý nhìn vào chiếc màn cửamàu đỏ sậm nơi cửa sổ, đang từ từ bị ánh mặt trời buổi sáng nhuộm thành một màu đỏ tươi,sáng láng. Trong lòng nàng đang mơ hồ nghĩ ngợi nhiều chuyện khác nhau, những chuyện đónhư những đốm sáng rực rỡ, lấp lánh nhảy múa trước mặt nàng. Cũng giống như vòm trời củanhững buổi sớm mai nắng ấm chan hòa, màu sắc tươi vui và quyến rũ. Những chuyện đó làmcho lồng ngực thanh xuân của nàng, cảm thấy căng tràn nhựa sống, làm cho nàng cảm thấymình không thể nào ngủ thật say mê, không thể nào yên lặng cho được. Cho dù nàng nằm ởđó, không nhúc nhích động đậy gì hết, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy được máu huyết trongngười nàng đang cuồn cuộn một nhịp chảy vui tươi, cũng giống như những ngọn sóng ào ạtdâng tràn không ngừng nghỉ.Hôm nay nàng có hẹn.Hôm nay, nàng có hẹn đi chơi với anh em nhà họ Lương, ngoài ra còn có tên ngố Triệu ChấnÁ! Nghĩ đến Triệu Chấn Á là nàng đã muốn cười, đầu to, vai rộng, gương mặt dài như mặt ngựa.Thế nhưng, Lương Chí Trung lại thích hắn ta, nói rằng hắn đẹp trai, có khí chất nam nhi, thôngminh không để lộ, dĩ nhiên là không để lộ rồi, nàng không thể nào tìm được một mảy maythông minh nào trên gương mặt đó. Lương Chí Trung, Lương Chí Trung, Lương Chí Trung...Lương Chí Trung là gã con trai phóng khoáng, thô lỗ, hào sảng như một tên lãng tử, Triệu ChấnÁ là một gã con trai ngốc nghếch, ngơ ngáo như một thằng ngố! Như vậy, Lương Chí Văn thìsao? Không, Lương Chí Văn không thể kể là thằng được, Lương Chí Văn là một chàng quântử không hơn không kém, anh ấy và Lương Chí Trung gần như không phải do một mẹ sinh ra,Chí Trung thô lỗ hào sảng, Chí Văn nho nhã khiêm tốn. Cả hai anh em, người nào cũng có sởtrường riêng của họ! Nếu như đem cả hai người ra, đập cho bể đi, dùng nước hòa tan, cho trởthành chỉ một người, thì chắc chắn sẽ là loại người tiêu chuẩn.Nghĩ đến đây, nàng bất giác cười lên khúc khích, tiếng cười của nàng làm cho chính nàng bị kinhđộng, lúc này, nàng mới cảm thấy rằng cánh tay mình bị chính cái đầu của mình đè cho tê hẳnđi. Rút cánh tay ra, nàng nhìn nhìn đồng hồ, sao vậy? Chưa sáu giờ nữa à? Thời gian sao màqua một cách chậm chạp quá thế! Lăn người qua, nàng đưa tay kéo chiếc mền lên, đắp kín cảngười, bây giờ không thể thức dậy được, nếu như nàng thức dậy giờ này, thế nào cũng bị chacười cho, bảo rằng nàng là con bé điên đầu thai từ loại mèo đêm cho mà xem!Nhắm nghiền mắt lại, nàng đang định ngủ thêm một lúc nữa, đột nhiên, chuông điện thoại từphía phòng khách ở nhà dưới reo vang lên, tiếng chuông vang vang đánh tan đi sự yên tịnh củabuổi sớm mai. Nàng ngồi bật dậy từ trên giường thật nhanh, trực giác cảm thấy rằng, hẳn là anhem nhà họ Lương gọi đến tìm nàng! Nhảy phóc xuống giường, nàng không kịp xỏ đôi dép vào,đã ba chân bốn cẳng xông ra hướng cửa phòng, mở nhanh cửa, nàng để đôi chân trần, vừa đivừa chạy vừa nhảy xuống cầu thang, miệng nàng bất giác không ngưng được lời cằn nhằn:Trang 2/197 http://motsach.infoHạt Đậu Tương Tư Quỳnh Dao- Cũng chỉ tại mẹ rắc rối quá, không cho để thêm điện thoại ở phòng ngủ, báo hại người ta nghecái điện thoại cũng phải mất công thế này!Xông vào phòng khách, chuông điện thoại đã reo chừng hơn chục tiếng, chụp nhanh lấy ốngnghe, nàng thở hổn hển kêu lên:- Hello! Xin lỗi ai đó?Tiếng người ở đầu dây bên kia thật nhỏ nhẹ, một người đàn bà:- Hello! Xin lỗi... đây có phải là nhà họ Hạ không ạ?Trong giọng nói e dè đó, hình như có xen lẫn sự cấp bách và lo lắng.- Đúng vậy!Tâm Nhụy hơi chau đôi chân mày, trong lòng hơi có chút bực bội, lại đưa mắt nhìn đồng hồ, mớicó năm giờ năm mươi phút! Ai mà gọi điện thoại đến sớm như thế này?Giọng của người bên kia có vẻ ái ngại, thanh âm nhẹ nhàng, mềm mại, trầm ấm, nghe thật êmtai và quyến rũ:- Xin lỗi, tôi muốn được nói chuyện với bác sĩ Sơn, bác sĩ Hạ... Hạ Hàn Sơn.Tâm Nhụy nhìn về phía cầu thang, còn sớm như thế này, gọi cha thức dậy nghe điện thoạikhông phải là một chuyện tàn nhẫn lắm sao? Đêm qua, ở nhà thương lại có trường hợp khẩncấp, làm cho cha đến nửa đêm mới về tới nhà.- Ồ!... Ông vẫn còn đang ngủ, khoảng hai tiếng đồng hồ nữa, bà hãy gọi lạ ...