Gessan là một hoạ sĩ tài năng, ông vẽ tranh rất đẹp. Có điều Gessan thườnglấy giá rất cao. Hồi đó nhiều người gọi Gessan là "Hoạ sĩ tham lam"Một lần kia, một cô Ghê Sa (gái kỹ nữ Nhật) nhờ Gessan họa, Gessan hỏi “Cô có thểtrả tôi bao nhiêu?”
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hạt giống tâm hồn - chicken soup for the soul Người hoạ sĩ tham lam Gessan là một hoạ sĩ tài năng, ông vẽ tranh rất đẹp. Có điều Gessan thườnglấy giá rất cao. Hồi đó nhiều người gọi Gessan là Hoạ sĩ tham lamMột lần kia, một cô Ghê Sa (gái kỹ nữ Nhật) nhờ Gessan họa, Gessan hỏi “Cô có thểtrả tôi bao nhiêu?”Cô Ghê Sa đáp “Bất cứ cái gì ông đòi. Nhưng tôi muốn ông vẽ ở nhà tôi”Như thế, một hôm cô Ghê Sa mời Gessan đến nhà.Khi bức tranh vẽ xong, Gessan đòi một giá cao nhất trong đời ông.Gessan nhận tiền công. Cô Ghê Sa quay lại nói với người chủ “Ông hoạ sĩ này chỉ cótiền là trên hết. Những bức họa của ông ta đẹp, nhưng tâm hồn của ông ta bần tiện.Tiền đã làm tâm hồn của ông ta thành bùn ! Được vẽ bằng một tâm hồn bẩn thỉu nhưthế, tác phẩm của ông ta không đáng đem trưng bày, nó chỉ đáng bằng mấy bộ quầnáo của tôi thôi”Gessan lặng lẽ vẽ xong rồi bỏ đi.Rất nhiều năm sau người ta mới biết 3 lý do tại sao hồi đó Gessan cần tiền:+ Nạn đói khốc liệt thường xảy ra ở vùng đó, người giàu không giúp kẻ nghèo; vìthế Gessan muốn xây một nhà kho chứa thóc gạo để cứu những người bị đói+ Từ làng của Gessan có con đường đi ra quốc lộ bị hư hỏng nặng, hàng ngày ngườidân qua lại rất khó khăn, Gessan muốn làm một con đường tốt hơn.+ Thầy Gessan qua đời, Gessan muốn xây một ngôi đền cho thầy mình.Sau khi hoàn thành ba ước vọng của mình, Gessan vứt cọ và ẩn cư, người ta khôngbao giờ thấy ông vẽ nữa, cho dù trả giá cao bao nhiêu Câu chuyện này dạy chúng ta là đừng đánh giá một người vội vàng. Đôi khimình thấy những biểu hiện người ta tầm thường, nhưng sự thực người ta chứa đựngnhững ước mơ cao thượng, những lý tưởng tốt đẹp, mình đánh giá vội vàng nhiềukhi nó sai lầm đi. Mà mình thì làm sao? Mình dễ đánh giá vội lắm. Mình đánh giá vộikhông tốt. Nhiều khi thấy vậy, nhưng nếu mình tìm hiểu mới biết người ta có nhữngđiểm đáng yêu . Lần xin lỗi thứ 100 Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10, chúng tôi chỉ có một bài kiểm tra nênvề rất sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:- Cậu đến đón mình được chứ?- Được, đợi mình 5 phút.- Nhanh lên đấy nhé?3 giờ chiều tôi đợi mãi, ...5..10...15... cuối cùng cậu ấy cũng tới.- Cậu làm gì mà lâu thế, sao không ăn, không ngủ rồi tắm luôn đi- Mình xem một chương trình tivi- Cái gì? tivi? tôi leo lên xe cậu ta và không nói gì, suốt đoạn đường về nhà.Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi có cảm giác lời xin lỗi ấy khôngxuất phát từ trái tim, chỉ là lời nói cho qua thôi..... Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59, rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôivà xin lỗi, tôi có cảm giác cậu ấy có chuyện gì đó nhưng không nói với tôi.Và tiếp tục, mình xin lỗi cho đến khi tôi không thể nghe thêm lời nào... tôi đập máyvà hét vào điện thoại, đó là lời xin lỗi thứ 99.Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa, nhiều khi nghe thấy điện thoại nhưng tôikhông thấy đầu dây bên kia trả lời, tôi biết là cậu ấy đã gọi nhưng tôi vẫn khôngthèm để ý đến.Đến một hôm khi không thể chịu thêm được tình trạng này, tôi đã đến trường cậuấy, tôi ngó vào lớp nhưng không gặp cậu ấy, bạn cùng lớp nói là cậu ta đã vào bệnhviện. Tôi chạy nhanh nhất có thể để vào bệnh viện.Chuyện gì vậy? sao không gọi điện thoại cho mình, tôi vừa ngồi xuống bên cạnh cậuấy và òa khóc, tôi khóc lạc cả giọng.Cậu ấy lấy hết sức lực có thể và nói mình xin lỗi và cuối cùng cậu ấy nhắm mắtlại.Tôi la toáng lên đừng có mà xin lỗi, cậu mở mắt ra đi... Tôi nắm chặt lấy tay áocậu ấy và kéo.Tại sao cậu lại xin lỗi, tại sao cậu không giải thích???Đừng có xin lỗi... cậu mà không mở mắt là tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho cậu đâu...không bao giờ.Đó là lời xin lỗi thứ một trăm.Cậu ấy đã thua trong cuộc chiến với căn bệnh ung thư máu... nhưng cậu ấy vẫn luônsống trong trái tim của tôi... mãi mãi...Và một tháng sau mẹ cậu ấy đưa cho tôi 01 hộp đựng những tờ giấy, trong đó ghi lạitất cả những lý do tại sao cậu ấy xin lỗi tôi.... lần thứ nhất.. mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà thì mìnhthấy chóng mặt quá, nhưng mình đã cố gắng đến gặp cậu, cậu tha lỗi cho mình nha! lần thứ 2.... lần thứ 3.... ......Lần thứ 100, là lời xin lỗi cậu ấy viết trước khi tôi đến bệnhviện: Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưngmột ngày nào đó sẽ khác đi, mình xin lỗi....Kèm theo đó là bức hình cậu ấy chụp trông xanh xao nhưng vẫn tươi cười.Khi cậu ấy cần tôi nhất thì tôi không có ở bên cạnh, TIMMY - MÌNH XIN LỖI Bốn bà vợ của nhà vua Ngày xửa ngày xưa, có một vị vua giàu có trị vì một vương quốc hùng mạnh.Ông có bốn bà vợ, bà nào cũng xinh đẹp. Nhà vua yêu người vợ thứ tư nhất và luônchiều theo mọi sở thích của bà, bà không bao giờ bị từ chối. Kế đến là người vợ thứba, nhà vua lúc nào cũng sợ mất bà, đi đâu cũng luôn muốn đưa bà đi theo. Bà vợ thứhai là chỗ dựa tinh thần của nhà vua, bà rất t ...