Hồi tôi mới dẫn một chương trình radio của riêng mình, một trong các thính giả đã từng gọi điện và bảo tôi là một “người quét đường”. Thính giả này nói như vậy hoàn toàn không có ý để chê bai hay tỏ ra thiếu tôn trọng tôi. Mà ngược lại, sau khi nghe cô ấy giải thích, thì tôi coi đây là một lời khen đáng giá dành cho những gì mình đã làm. Vì cô ấy nói tiếp: “Anh đã chậm rãi bước đi trong cuộc sống, như những người quét đường, để tìm ra những điều...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hãy cứ là một người quét đường Hãy cứ là một người quét đườngHồi tôi mới dẫn một chương trình radio của riêng mình, một trong các thínhgiả đã từng gọi điện và bảo tôi là một “người quét đường”.Thính giả này nói như vậy hoàn toàn không có ý để chê bai hay tỏ ra thiếutôn trọng tôi. Mà ngược lại, sau khi nghe cô ấy giải thích, thì tôi coi đây làmột lời khen đáng giá dành cho những gì mình đã làm.Vì cô ấy nói tiếp: “Anh đã chậm rãi bước đi trong cuộc sống, như nhữngngười quét đường, để tìm ra những điều rất quan trọng nhưng lại bị hầu hếtmọi người bỏ qua”.Tôi có sửa lại lời cô ấy nói một chút, rằng đôi khi những điều quan trọngnhất lại quá hiển nhiên, đến mức chúng trở thành “phông nền” trong cuộcsống của chúng ta. Chúng ta bảo rằng chúng quan trọng, rất được mong chờ,rất được coi trọng, nhưng rồi chúng ta đẩy chúng ra nền.Cũng giống như khi xem một bộ phim. Hầu hết chúng ta sẽ không chịu nổimột bộ phim chỉ có đúng 2-3 nhân vật chính mà không còn ai khác nữa.Nhưng có mấy ai nhớ tên các diễn viên phụ?Khi xem phim tôi thường thích lắng nghe các diễn viên chính, nhưng lạiquan sát cả những người ở “nền”. Các “vai phụ”, như người ta vẫn gọi. Họđóng góp vào bộ phim và tạo ra những trải nghiệm đặc biệt cho người xemchẳng kém gì các diễn viên chính.Trong cuộc sống, nhiều khi chúng ta coi những con người, những nơi chốn,những khoảnh khắc là hiển nhiên, là đương nhiên có sẵn. Và rồi chúng ta coiđó là các “vai phụ” trong bộ phim cuộc sống của mình.Cho nên, có những“người quét đường”, như tôi sau này thích tự gọi bản thân mình, thích dànhnhiều thời gian để tìm kiếm những “vai phụ”.Cũng giống như show truyền hình “American Pickers”. Hai nhân vật chínhquét dọn trong các gác mái và nhà kho để tìm kiếm những thứ mà đối với họlà rất có ý nghĩa, nhưng lại bị chôn vùi trong hàng đống đồ lỉnh kỉnh đổ nát,rồi không được chú ý tới và bị bỏ qua.Đầu mùa Hè năm ngoái, có lần tôiphát hiện ra cảnh hoàng hôn ngay đằng sau nhà mình.Những tán cây lọc bớt ánh nắng, và chỉ trong vòng vài phút, tôi có cảmtưởng mình có thể nhìn thẳng vào Mặt Trời. Tôi vội vã dùng điện thoại chụplại bức ảnh đó. Ánh sáng trông như những cánh tay rực rỡ và ấm áp vươndài ôm lấy Trái Đất, bao trùm lên tôi. Hoàng hôn như thế ngày nào cũng cóthể nhìn thấy ở đằng sau nhà tôi, nhưng ngày hôm đó, dường như sau mộtmùa Đông dài đằng đẵng, tôi chợt thấy nó đẹp đẽ và hoành tráng.Tôi cứ đứng đó ngắm cảnh hoàng hôn, cho đến khi Mặt Trời lặn hẳn. Tôicảm thấy nó như một lời nhắc nhở rằng tôi đã được trải qua một ngày nữa,được làm những việc mình yêu thích, và theo bất kỳ tiêu chuẩn nào, thì điềuđó cũng giá trị hơn cả vàng bạc.Bởi vì không ai có thể hứa với bạn là ngàymai bạn lại có thể được nhìn thấy khung cảnh ấy. Ngày mai không hứa trướcvới ai cả.Thế nhưng hầu hết mọi người đều quá bận rộn, đến nỗi chẳng ai để ý. Aicũng có những cuộc hẹn cần tới đúng giờ, những việc phải hoàn thành đúnghạn, những bữa ăn vội vã… Cho nên, có rất nhiều phần trong cuộc sống, nhưnhững chú chim ríu rít, những cây xanh giúp không khí trong lành, nhữngcon đường quang đãng…, đều “được” mọi người coi là những “vai phụ”.Trong khi…Mỗi buổi hoàng hôn trông đều có thể khác nhau. Mỗi bình minh là một bằngchứng cho thấy bạn được cho thêm một cơ hội nữa. Còn giữa bình minh vàhoàng hôn là những khoảnh khắc tuyệt diệu, những khung cảnh tràn đầy cảmhứng mà bạn sẽ nắm bắt được nếu bạn không coi thứ gì là “vụn vặt”, khôngcoi ai là “vai phụ” khi bạn là “vai chính” trong cuộc sống của riêngmình.Hãy cứ làm một “người quét đường”, và bạn sẽ nhìn thấy rất nhiềuđiều đẹp đẽ.