Danh mục

Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 4

Số trang: 57      Loại file: pdf      Dung lượng: 346.00 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 29,000 VND Tải xuống file đầy đủ (57 trang) 0
Xem trước 6 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

"Tớ đã mất quá nhiều thời gian để kiếm tìm câu trả lời cho riêng mình và cho cả cậu. Giờ đây tớ đã tìm ra câu trả lời: Trái tim tớ cần một tia nắng.” 6. Lạc lốiHai dãy phòng học cao tầng nằm đối diện nhau và tách biệt với nhau bởi một khoảng sân rộng lớn. Quản lí khu nhà bên phải là thủ lĩnh phe áo đen - Ghost, khu nhà còn lại chịu sự quản lí của thủ lĩnh phe áo trắng - Light
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 4Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 4Tớ đã mất quá nhiều thời gian để kiếm tìm câu trả lời cho riêng mình và chocả cậu. Giờ đây tớ đã tìm ra câu trả lời: Trái tim tớ cần một tia nắng.”6. Lạc lốiHai dãy phòng học cao tầng nằm đối diện nhau và tách biệt với nhau bởi mộtkhoảng sân rộng lớn. Quản lí khu nhà bên phải là thủ lĩnh phe áo đen - Ghost, khunhà còn lại chịu sự quản lí của thủ lĩnh phe áo trắng - Light. Học sinh 2 bên vẫnđược giao tiếp và dùng chung sân trường, nhưng tuyệt đối không bên nào đượcxâm phạm đến địa bàn của đối phương.Từ trên cao nhìn xuống, qua khung cửa kính của khu phòng học bên trái, nó đangphóng tầm mắt của mình bao quát lấy toàn bộ ngôi trường. Thật sự nó không hềmong muốn chuyện này xảy ra, chủ tâm của nó lúc đầu là muốn đòi lại công bằngcho mọi người chứ không phải là chia cắt ngôi trường theo phe phái thế này. Nó tựhứa với bản thân sẽ cố gắng hết sức để đảm đương vị trí nặng nề này, vì thế nó cầnphải học cách mạnh mẽ hơn và đủ bản lĩnh để đương đầu với những khó khăntrước mắt.- Cốc cốc!Tiếng gõ cửa khiến nó giật mình và lôi nó ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.- Vào đi!- Tài liệu thủ lĩnh cần tôi đã đem đến đây!- Cảm ơn Huyên nhé! Mày cứ để trên bàn giúp tao. À, tao đã nói rồi mà, khi khôngcó ai, bọn mày đừng gọi tao là thủ lĩnh. Tao là Zen, trước giờ vẫn vậy và sau nàyvẫn vậy.Huyên nhìn nó mỉm cười, đôi mắt hấp háy tinh nghịch. Hôm nay cậu mặc mộtchiếc áo sơ mi trắng, khoác bên ngoài là một chiếc áo gile trắng bóng cổ rộng,trước ngực đính một chiếc huy hiệu màu bạc lấp lánh, hai ống tay áo được xăn lênđến khuỷu thật tự nhiên và thoải mái.- Ừ, tao biết rồi... thưa thủ lĩnh! – Huyên lè lưỡi trêu nó khiến mặt nó xị ra như mộtđứa con nít đang giận dỗi.- Quên mất, công việc của bọn mày sao rồi? Làm tốt chứ? – Nó ngước mắt lênchăm chú đón chờ câu trả lời từ Huyên.- Vẫn ổn, mới đầu có chút khó khăn nhưng đã giải quyết ổn thỏa rồi.Công việc nó và Huyên đang nói đến là mở câu lạc bộ võ thuật cho các thành viêncủa Light. Tiêu chí của hội là bảo vệ bản thân và những người yếu thế, không lạmdụng võ thuật để đánh nhau phi nghĩa và bắt nạt kẻ khác.- Vậy mày cứ làm việc đi, tao đi đây. – Nói rồi Huyên quay lưng tiến ra cửa.Như chợt nhớ ra điều gì đó, nó gọi với theo:- Cảm ơn bọn mày!Huyên không nói gì, một nụ cười khẽ thoáng qua khuôn mặt cậu. Âm thanh cánhcửa vừa đóng lại đưa căn phòng trở về trạng thái yên tĩnh trước đó. Zen ngả mìnhxuống ghế, nó với tay cầm lấy tập tài liệu trên bàn Huyên vừa đem đến. Nó lật giởtừng trang, xem qua một lượt rồi lại để tập tài liệu về vị trí cũ. Zen thở dài. Đó làhồ sơ cá nhân của một người mà nó nhờ Huyên tìm thông tin giúp. Một người màđối với nó, sự hiểu biết về người đó chỉ là một con số không tròn trĩnh. Vâng, đó làthủ lĩnh của Ghost. Nó cần phải hiểu thêm về người này, hắn là đối thủ của nó -hoặc giả đã từng là bạn, vì vậy nó không thể không biết gì về người này được. Lạimột lần nữa nó cầm trên tay tập tài liệu, đôi mắt nó lướt qua và dừng lại ở nhữngdòng chữ: Tên khai sinh: Đặng Duy Phong, ngày sinh: 21/8, nhóm máu: A, chiềucao: 1m82, cân nặng: 60 kg. Là đại thiếu gia một trong những tập đoàn tài chínhlớn nhất của người Việt tại Pháp. Sống ở Pháp từ bé với bố vì mẹ mất sớm, năm 16tuổi mới về Việt Nam học... Đó là tất cả những gì nó được biết về hắn. Thiếu vắngtình thương của mẹ từ nhỏ quả thật rất đáng thương, nhưng những việc hắn làm thìthật là đáng ghét, không thể khoan nhượng được, Zen đập mạnh tay xuống bàn.Hôm nay là ngày tổng duyệt của câu lạc bộ võ thuật, nó phải đích thân đến tận nơiđể xem xét tình hình luyện tập của mọi người trong thời gian vừa qua. Dưới sântrường nắng ấm, nhìn các bạn học sinh đang nô đùa, khuôn mặt của ai cũng rạng rỡkhiến nó cũng thấy vui lây. Nó và bốn đứa bạn đi đến đâu cũng nhận được nhữnglời chào hỏi từ mọi người và nó lại vui vẻ đáp lại. Trời đang nắng, trong xanh làthế, bỗng nhiên xám xịt, mây đen kéo đến đầy trời, u ám dự báo điềm chẳng lành.Quả nhiên, điềm chẳng lành đang tiến về phía nó.- A, chào thủ lĩnh! – Một giọng nữ lanh lảnh cất lên, chữ cuối cùng cố tình kéo dàimột cách châm biếm.- Chào Lưu Ly, nếu không có việc gì thì tôi đi đây, tôi đang có việc.- À, cô đang chuẩn bị xuống câu lạc bộ phải không? Câu lạc bộ gì ấy nhỉ? Nhớ rồi,câu lạc bộ võ khỉ à? Khỉ mà múa võ thì trông thật tức cười. Ha ha...! – Một tràngcười lớn nổ ra sau đó giữa Lưu Ly và đám thuộc hạ của cô ta.Zen và mấy đứa bạn tức sôi máu, nó hận không thể cho cô ta một đấm ngay lúcnày. Tự ép mình hạ hỏa, nó nở một nụ cười nham hiểm:- Vậy cho tôi hỏi cô và họ... – chỉ vào đám người trước mặt - ... là con gì?- Hỏi vậy mà cũng hỏi, con người chứ con gì nữa, cô nhìn mà không biết à?- Ha ha. – Chỉ chờ có thế, nó ngẩng mặt lên trời cười lớn – Cô là người mà vẫn cóthể hiểu được tiếng khỉ, thật bái p ...

Tài liệu được xem nhiều: