Hôm nay, nhà có dạ hội, nhưng tôi vẫn ở yên trong phòng, hướng mắt về những chuỗi sáo đan bên cửa sổ. Những chuỗi sáo tạo bằng những hạt cây, lớn có, nhỏ có, tròn, dài, mắc thành hàng trước mặt. Chính vì nó mà có lần Lục Bình - chị tôi đã khó chịụ - Đây là phòng ngủ chứ phải quán cà phê đâu mà lại mắc sáỏ Con nhỏ gì lúc nào cũng kỳ cục khác người! Tôi nhún vai: - Chị tôi quả chẳng hiểu gì hết, sáo là vật trử tình nhất của Trung...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hãy Ngủ Yên Tình YêuHãy Ngủ Yên Tình Yêu Quỳnh Dao Hãy Ngủ Yên Tình Yêu Tác giả: Quỳnh Dao Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 22-October-2012Trang 1/174 http://motsach.infoHãy Ngủ Yên Tình Yêu Quỳnh Dao Chương: 1 -Hôm nay, nhà có dạ hội, nhưng tôi vẫn ở yên trong phòng, hướng mắt về những chuỗi sáo đanbên cửa sổ. Những chuỗi sáo tạo bằng những hạt cây, lớn có, nhỏ có, tròn, dài, mắc thành hàngtrước mặt. Chính vì nó mà có lần Lục Bình - chị tôi đã khó chịụ- Đây là phòng ngủ chứ phải quán cà phê đâu mà lại mắc sáỏ Con nhỏ gì lúc nào cũng kỳ cụckhác người!Tôi nhún vai:- Chị tôi quả chẳng hiểu gì hết, sáo là vật trử tình nhất của Trung Hoa xưa naỵ Không tin chị cứđọc thơ cổ nhiều sẽ biết ngaỵ- Thôi, đừng dở giọng gàn đó ra nữạChị Bình nhún vaị- Ai lại không biết tiểu thư thứ hai trong nhà này là thi sởi một cây chứ?Tôi chua ngoa không kém:- Không dám ạ. Niêm luật còn chưa rành làm gì tôi dám nhận danh dự cao quý đó. Chị đừngchọc quê, ai cũng biết nhà này có hai đứa con gái, một đứa thì mới tốt nghiệp ở đại học T,tương lai sáng chói, trái lại cũng có đứa học dốt như bò, thi lên đại học mà cũng không đậu!- Thôi mà!Chị Bình bước đến xoa vai tôi:- Đừng buồn nữa Lăng ạ, trên đời này đâu phải chỉ có mình em thi rớt đâủ Năm nay chẳng đậuthì còn năm tới, năm tới chẳng đậu cũng còn năm kia cơ mà.- Sợ đến lúc chị làm giáo sư đại học rồi em vẫn còn lẹt đẹt thi cử mới khổ chứ.- Lại nói xàm nữa rồịChị Bình thở ra:- Tao chịu không hiểu nổi mày, với khối óc thông minh thế này, tao nghĩ ...- Thôi đừng nghĩ gì hết.Tôi cắt ngang:- Nghĩ cũng vô ích thôi, chẳng giúp được gì đâụChị Lục Bình thương hại nhìn tôị Chị thế đấy, lúc nào cũng dễ xúc động nhưng thật tốt bụng.Một bà chị gương mẫu! Đột nhiên bao nhiêu buồn phiền vỗ cánh banh hết, tôi cười với chị:Trang 2/174 http://motsach.infoHãy Ngủ Yên Tình Yêu Quỳnh Dao- Thôi, chị cứ ra ngoài đi, yên tâm! Em chẳng hề buồn về chuyện thi cử nữa đâu, cả ngàn ngườichớ đâu phải chỉ có mình em, vả lạị..Nhìn về phía tấm sáo, tôi đổi nhanh đề tài:- Chị Bình này, chị thấy bức sáo này đẹp trang nhã không?Chị Bình đưa mắt về phía cửa sổ, tôi biết chị không hề thấy được cái nét đẹp của nó, nhưngcũng gật đầu, chậm rãi:- À, nhìn kỹ, nó cũng đẹp đấy!Chị Lục Bình lúc nào chẳng ngoan ngoãn tốt bụng, nhã nhặn, dễ thương. Tuy không thấy bứcsáo đẹp, nhưng chị chẳng bao giờ để tôi thất vọng. Cả đời, chị êm xuôi như con nước trêngiòng. Học giỏi, hiền lành, không mích lòng aị Với mẹ cha, chị đúng mẫu con ngoan. Cha mẹmuốn suốt quảng thời gian cắp sách chị đừng yêu ai, thì chị vui vẻ vâng theo ngaỵ Đó là sự thực.Chính vì sự chói sáng của chị, mà trước mắt cha mẹ tôi chỉ là một bóng mờ.Sáo đan thành một bức màn thanh nhã, từng hạt từng hạt rủ xuống như những hạt nước ...Sáobuồn chăng? Tôi ngồi yên khi nghĩ đến dạ hội hôm nay ngoài nhà.Buổi dạ hội hôm nay được mở ra để mừng chị Lục Bình. Mùa học vừa qua, chị đã tốt nghiệp ởđại học T, trong khi tôi cũng vừa có được mảnh bằng tú tàị Lúc đầu cha định mở tiệc khoa riêngtừng đứa, nhưng mẹ không chịu, mẹ bảo đợi tôi thi vào đại học đậu xong sẽ khao luôn. Khôngngờ, sau cuộc thi, tôi lại lọt tên trên bảng vàng. Niềm vui chưa kịp thì nổi buồn đã đến. Mẹ tôirầu mấy tháng trong khi tôi cũng không vui được. Buổi tiệc dự tính lặng lẻ quên lảng. Mùa Thuqua rồi Đông đến. Đột nhiên, chị Bình lại được một hãng buôn danh tiếng ngoại quốc thu nhận,lương bổng hậu, địa vị cao khiến mẹ tôi vui lại, bao nhiêu nổi buồn phiền cũ như biến mất. Sựsáng chói của chị Bình đã che khuất được bóng tối của tôi khiến mẹ không phải xấu hổ với bạnbè. Mẹ tôi đánh điện ngay đến nhà hàng đặt tiệc, mời đầy đủ khách quen từ thân nhân đếnnhững người bạn cũ của mình thời còn ở đại học. Tất cả mọi người đều vui, chỉ có tôi là tối tămvới bức rèm buồn.Sắp hơn bảy giờ rồi, khách chắc đã đến đầy đủ, tiếng cười nói từ phòng khách vọng ra khiếnbụng tôi như bị cồn càọ Định xuống nhà bếp kiếm món gì để ăn, nhưng không hiểu sao tôi vẫnkhông đứng dậy được, không lẽ ngồi yên đây chịu đóỉ Những hạt sáo trước mặt tròn như món cávò viên, như những viên kẹo chocolat thơm phức. Hay là, ta cứ giả vờ tỉnh bơ chường mặt ratham dự? Chia xẻ niềm vui của chị Lục Bình? Tôi nghĩ. Nhưng khi nghĩ đến những ánh mắt giảvờ thương hại của mấy dì mấy cô, nhất là của cả nhà họ Sở. Đúng rồi! Họ cũng có đến dự, nảygiờ tuy ngồi trong phòng nhưng tôi cũng đã nghe giọng ồn ào của bà chủ gia đình nàỵ Lúc nàocũng lớn tiếng khoe khoang. Biết đâu lại c ...