Có những tình yêu rất khó để nhận ra, rất khó để nắm lấy dù trước nay nó vẫn luôn theo sau mình. Như một người dầm mãi trong làn mưa phùn nhè nhẹ sẽ cảm thấy lạnh dần, lạnh dần cho đến khi không còn thấy lạnh nữa. Hay như những người quanh năm sống ở nơi ánh nắng mặt trời chiếu rọi, có bao giờ ngây ngốc bị cảm do một tia nắng bất ngờ tông phải đâu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
HÈ XANH, MOJITO VÀ NHỮNG BẢN NHẠC MƯAHÈ XANH, MOJITO VÀ NHỮNG BẢN NHẠC MƯA HÈ XANH, MOJITO VÀ NHỮNG BẢN NHẠC MƯACó những tình yêu rất khó để nhận ra, rất khó để nắm lấy dù trước nay nó vẫn luôntheo sau mình. Như một người dầm mãi trong làn mưa phùn nhè nhẹ sẽ cảm thấylạnh dần, lạnh dần cho đến khi không còn thấy lạnh nữa. Hay như những ngườiquanh năm sống ở nơi ánh nắng mặt trời chiếu rọi, có bao giờ ngây ngốc bị cảm domột tia nắng bất ngờ tông phải đâu.Tình yêu ấy mỏng manh như giọt mưa, giọt nắng, len nhẹ vào tim thấm dần từngchút một cho ta quen đi để rồi ngộ nhận như một điều tất nhiên và vô tình phủ nhậnnó…..Có những tình yêu như thế đấy! Chỉ là ta có nhận thấy hay không, mà thôi.***Nhỏ ngồi phịch xuống đối diện với tôi, kèm theo đó là khuôn mặt mếu máo, đôimắt ầng ậng nước. Nhỏ không khóc, chỉ là mắt đỏ hoe và nước mắt sắp sửa rơi,như thế vẫn là chưa khóc. Tôi thôi nghịch ly cà phê sữa trước mặt, thôi phớt lờ mọichuyển động xung quanh theo thói quen cố hữu. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ướtđẫm của nhỏ, chậm rãi mở lời.“Sao? Mày lại bị đá à?”Nhỏ khóc. Ngay khi tôi vừa kết thúc câu hỏi, nhỏ đã gục mặt xuống bàn khóc nấclên từng tiếng. Nhỏ khóc như thể trên cõi đời này chỉ mình nhỏ là đau đến mứcphải rơi nước mắt. Tiếng khóc của nhỏ như một bàn tay thô bạo nắm vặn lấy màngnhĩ của tôi, ngắt nhéo từng thớ thịt mềm sâu trong lòng tôi. Tôi vươn tay ra vỗ nhènhẹ vào lưng nhỏ.“Nín đi nào! Có gì ấm ức cứ nói ra, tao giải quyết cho mày.”“Mày ơi! Anh Hùng chia tay tao. Anh ấy bảo tao không yêu anh ấy, tao chỉ là đứacon nít ham vui vô tâm thôi. Anh ấy cần người biết quan tâm đến anh ấy hơn thế…Nhưng mà, nhưng mà…. Tao đau. Tim tao không đập nỗi nữa khi anh ấy bỏ đi….Rõ ràng tao có yêu…. Tại sao lại nói tao như thế!!!” Nhỏ vừa nói, vừa gục mặtxuống bàn tiếp tục khóc. Tiếng khóc nhỏ dần, nhỏ dần cho đến lúc chỉ còn lạinhững tiếng nấc nhẹ, rất nhẹ nhưng cũng rất xót lòng.“Thằng đấy nó bị nhũn não. Rõ ràng mày yêu nó như thế mà nó dám phủ nhận.Mày để đấy, tao đánh cho nó sáng mắt ra.” Tôi cầm khăn giấy, nâng mặt nhỏ lênrồi chậm rãi lau khô từng vệt nước mắt. Trông nhỏ lúc này chẳng khác gì cái thờivừa lên bốn lên năm bị cô giáo mẫu giáo tét mông vì tội ăn chậm đâu cơ chứ. Tôinén tiếng cười, tiếp tục ra vẻ nghiêm trọng hết mức có thể.“Thôi…. Hức, tao chẳng cần. Trước giờ mày toàn hứa suông.” Nhỏ cụp mắtxuống, lầm bầm phản đối.“Lần này tao làm thật.”“Thôi!!! Mày làm thật mất công tao lại phải đi đưa cơm tù.” Nhỏ khẽ cười, đánhnhẹ vào bàn tay vẫn đang cầm khăn giấy của tôi.“Không cần thật à?” Tôi cũng cười.“Ừ!! Không cần mày đi đánh nhau. Qua tao mượn vai một tí là được.”Nắng chiều tắt hẳn, thành phố lên đèn…. Trong ánh sáng mềm mại nhẹ nhàng vàâm thanh du dương của bản nhạc piano không lời, nhỏ dựa vào vai tôi ngủ say sưanhư một đứa trẻ. Tôi quay về lại trạng thái im lặng, chậm rãi nhâm nhi ly cà phêuống dở, thơ thẩn nhìn mọi chuyển động của ánh sáng đèn pha xe máy. Nhữngchuyển động hối hả của cuộc sống thành phố về đêm….Chúng tôi ngồi bên nhau như thế, dựa vào vai nhau cho những nỗi buồn từ từ quađi.***Khi tôi tỉnh dậy, cả thành phố đã khoác lên mình tấm áo rực rỡ được ánh sáng củacác loại đèn dệt nên. Tấm áo sáng lấp lánh như những viên kim cương nhiều màukết dày đặc trên nền nhung đen mềm mại. Trời đã tối hẳn, đồng hồ vừa nhích quacon số bảy giờ ba mươi phút…. Tôi đã ngủ khá lâu.Tôi ngước mắt nhìn người ngồi bên cạnh. Hắn vẫn ngồi đấy, ngoan ngoãn và lặngyên suốt hai tiếng đồng hồ không hề nhúc nhích. Có chăng chỉ là hiện giờ đang tìđầu vào bức tường bằng kính lớn ngăn cách quán cà phê với thành phố bên ngoài,lim dim ngủ với một bên tai gắn headphones. Tóc mái lòa xòa phủ một bên trán,khuôn mặt của hắn hướng ra ngoài lẩn khuất trong một góc không tối nhưng tôikhông thể nào nhìn rõ. Hắn vẫn đang ngủ chứ?Đây chẳng phải lần đầu tiên tôi thất tình. Cùng chẳng phải lần đầu tiên tôi cảmthấy uất nghẹn đến không thở được. Vậy mà lần nào cũng như thế, đứng trướcngười bạn trai vừa chia tay tôi vẫn có thể nở một nụ cười thật tươi, thật mạnh mẽ.Nhưng khi đứng trước mặt hắn, bao nhiêu sĩ diện dường như chỉ là một lớp giấybạc, trông thì thô cứng nhưng lại rất yếu mềm.Hắn là bạn thân nhất của tôi, một người bạn thân thật sự kể từ lúc tôi chập chữngtập đi cho đến bây giờ. Người luôn đứng ra bảo vệ tôi, đỡ tôi đứng dậy khi tôi ngã,lau nước mắt cho tôi và ngồi bên cạnh nghe tôi kể lể mỗi khi có chuyện buồn. Tôikhông hay khóc nhưng mỗi lần khóc là lại tìm đến trước mặt hắn để khóc một trậnthật lớn, buông xuôi nước mắt cho nó tự do chảy, cuốn đi mọi buồn phiền. Tôi vôtư dựa dẫm vào hắn, còn hắn tự mặc định cho mình việc phải nhận lấy mọi nỗibuồn của tôi.Trong khi, tôi còn ngây ngốc sắp xếp những suy nghĩ vẩn vơ thì cô phục vụ vớichiếc áo sơ mi trắng, nơ cổ màu xanh lá đã đứng ngay bên cạnh. Cô ta nh ...