23 tháng chạp, ô tô về đến bến lúc 5h30 sáng. Nó bước xuống xe, cảm giác nôn nao biến mất khi từng cơn gió lạnh lạnh phả vào mặt.Đeo túi lên vai, kéo vali ra khỏi bến xe, nó bước chầm chậm trên con đường quen thuộc về nhà. Đường phố vẫn vắng tanh, đến nỗi nó có thể nghe tiếng bánh xe của chiếc vali kéo cũ kĩ. Nó cứ bước từng bước, vừa đi vừa cố gắng hít hà cái không khí
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hẹn anh vào một ngày nắngHẹn anh vào một ngày nắng23 tháng chạp, ô tô về đến bến lúc 5h30 sáng. Nó bước xuống xe, cảm giác nônnao biến mất khi từng cơn gió lạnh lạnh phả vào mặt. Đeo túi lên vai, kéo vali ra khỏi bến xe, nó bước chầm chậm trên con đường quenthuộc về nhà. Đường phố vẫn vắng tanh, đến nỗi nó có thể nghe tiếng bánh xe củachiếc vali kéo cũ kĩ. Nó cứ bước từng bước, vừa đi vừa cố gắng hít hà cái khôngkhí lạnh lạnh mà trong trẻo, không nhiễm cả tấn bụi như ở Thủ đô. Nhưng cànggần đến nhà, bước chân của nó bất giác nhanh hơn. Đứng trước ngôi nhà cửa sắtxanh, ngoài hiên để vô số những cây hoa nó không nhớ hết tên, cảm giác trong nónhư vỡ òa.Về đến nhà rồi. Cảm giác thật sự rất yên bình.Mẹ nó mở cửa, cười hiền hiền.Nó những muốn chạy lại ôm chặt mẹ và nói “con về rồi, nhớ mẹ quá”, nhưng lạichỉ lặng lẽ kéo vali vào nhà, chào mẹ một câu thông thường. Có lẽ nó giống bố,không hay thể hiện tình cảm bằng lời nói.Trèo 5 làn cầu thang, chui vào cái ổ thân yêu của nó, quăng mình xuống giường,quơ quơ tay, rồi lại giật mình… nằm im. Thói quen, thực sự là một thứ đáng sợ.Mẹ đã trải sẵn grap giường cho nó, chăn gối cũng được phơi, còn thơm mùi nắng.Lăn một vòng, nó ôm con gấu vào lòng, nhắm mắt.Nó, một con bé đã 20, mà mỗi lần về đến thì chỉ như một con nhóc 12, 13 tuổi.Ga đình, với nó thực sự là hai từ thiêng liêng nhất.… Nhưng nhiều lúc, đó cũng là nơi nó dùng để trốn chạy. * * * Tết đến thật nhanh. Một tuần dọn dẹp, sắm đồ… nó cười suốt. Mẹ dạy nó góibánh chưng. Mẹ nói “ con gái lớn rồi, học dần đi còn đi lấy chồng”. Nó giật mình.ừ, nó 20 rồi. Chẳng mấy chốc nữa mà lập gia đình, nó sẽ có gia đình của riêngnó… Chiếc bánh gói ra, meo méo, chẳng được vuông thành góc cạnh như mẹ nógói.Nó nhìn mẹ, cười khì khì, rồi lại cắm cúi xếp lá. Mẹ vẫn tiếp tục bài ca về ngườidâu thảo vợ hiền, chẳng hề biết đến sự xao động trong đáy mắt nó.….Về nhà, nghĩa là không được la cà muộn, và phải đi ngủ sớm.Bố mẹ nó có thói quen đi bộ buổi tối.Ngồi nhà một mình, trước màn hình tivi liên tục chuyển kênh, mắt nó nhìn mà đầuóc để đi đâu. Nhiều lúc nó thấy thật ghen tị với mẹ, vì có bố.Có lẽ, đó là niềm an ủi lớn nhất cuộc đời mẹ… Đêm. Nó vác ghế ra ban công ngồi, hít hà mùi hoa quỳnh nở muộn. Mẹ nó rấtyêu hoa, trồng mỗi ban công một chậu quỳnh. Nhìn những bông hoa trắng muốt,bất giác nó lại suy nghĩ miên man. Hoa quỳnh có cả sắc lẫn hương. Màu trắng tinhkhiết, mong manh như chỉ bất cẩn một chút sẽ làm tổn thương những cánh hoamỏng manh ấy. Hương thơm lại ngọt ngào, say đắm đến độ có cảm giác không hợpvới dáng vẻ thanh khiết của nó. Thật sự là một vẻ đẹp kì lạ.Nhưng nó chỉ nở trong một tối, khi thấy ánh mặt trời sẽ tàn.Có người nói, nó giống một thứ sắc đẹp diễm lệ nhưng mong manh. Có người nóinó tượng trưng cho những thứ hào nhoáng giả tạo. Có người lại nói, nó là biểutượng nghiệt ngã của kiếp hồng nhan.Cười.Nó nhìn hoa, thì chỉ biết là hoa đẹp, và thơm. Sao người ta gán cho nó nhiều ý nghĩthế.Nếu có thể ví hoa quỳnh với một thứ…có lẽ nó sẽ ví với tình yêu của nó.Thứ tình cảm thật đẹp, nhưng giả tạo, mơ hồ và mong manh đến độ chỉ cần phơibày dưới nắng là héo úa như cánh hoa này.………..“ Em có bao giờ yêu anh thật lòng không. Em luôn chỉ nghĩ cho bản thân mình, lúcnào cũng đòi hỏi, lúc nào cũng lo sợ mình sẽ chịu thiệt thòi.”…“ Cô đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa”…“ Anh xin lỗi, mình quay lại nhé..”……….Một đêm trằn trọc, nó ngủ chẳng ngon.Tiếng mẹ nó gọi làm nó giật mình.“ An ơi, dậy đi sắm đồ cho ông bà cùng mẹ nhanh, con gái con đứa, sáng bảnh mắtra rồi còn ngủ nướng…”Lồm cồm bò dậy, mẹ đang phơi gì đó ngoài ban công phòng nó. Giụi mắt, nó lạilăn ra giường.“ DẬY MAU !!!”Nó cười toét, theo mẹ xuống nhà.Đôi khi, được nghe càm ràm là một cảm giác thích thú không gì sánh bằng. Ít nhấtnó biết, mẹ nó yêu nó.Sáng mùa đông lạnh buốt, cộng thêm chợ tết ồn ào làm đầu nó quay quay. Nhưngcũng khiến nó quên đi những thứ vẫn quấn lấy đầu óc nó hàng đêm.Nó chẳng thích sang nhà ông bà. Từ bé đã thế.“An về rồi à cháu”“ Dạ, cháu mới về thôi.”“ Ừ… bà bảo này, thế có người yêu chưa”Cười nhạt. “ cháu chưa bà ạ, ai dám yêu cháu chứ”“ Ừ, học đi đã, yêu đương gì sớm… Có yêu thì cũng không được đi chơi với nóđâu…”Đút tay vào túi áo… chuông điện thoại reo. Nó cười cười rồi xin phép nghe điện.Ra hẳn ngoài sân, nó mới bỏ cái điện thoại vào túi. Cái cách “ cuộc gọi ảo” này lầnnào cũng tốt.Nó vẫn thế, không thể lớn lên trong cảm giác. Trước, nó giận họ, luôn oán trách họsao đối xử với mẹ con nó như thế. Giờ, nó có thương, nhưng vẫn còn chút khôngcam lòng, và chẳng biết đối mặt thế nào với ông bà nó.……“ Mẹ mày không biết sinh con, tao không có cháu đích tôn, hừ.” ...