Hẹn cuối... Đó là buổi đầu gặp gỡ, hai người va vào nhau khi cùng lao vào nhà vệ sinh. Trước khi đóng sập cửa phòng vệ sinh, nàng còn ném cho anh một ánh nhìn đầy vẻ kiêu kỳ. Lần thứ hai, hình như nàng đã rời quán trước, bỏ anh lại khiến anh chống chếnh gần hai năm qua. Họ chưa phải là tình nhân, cũng chẳng phải là bạn bè
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hẹn cuốiHẹn cuốiHẹn cuối...Đó là buổi đầu gặp gỡ, hai người va vào nhau khi cùng lao vào nhà vệ sinh. Trướckhi đóng sập cửa phòng vệ sinh, nàng còn ném cho anh một ánh nhìn đầy vẻ kiêukỳ. Lần thứ hai, hình như nàng đã rời quán trước, bỏ anh lại khiến anh chốngchếnh gần hai năm qua. Họ chưa phải là tình nhân, cũng chẳng phải là bạn bè,nhưng có thể giận nhau đến hai năm chỉ vì một lý do rất đỗi khó hiểu. Lý do gì thìchỉ có người trong cuộc mới hiểu, nhưng quan trọng là cuối cùng họ lại có cuộchẹn này.Vừa bước vào quán, nàng vứt mạnh túi xách xuống bàn, cằn nhằn:- Không biết chọn chỗ nào thơm hơn để hò hẹn à? Có biết đây là dòng sông bẩnnhất nước không hả? Thật là khéo chọn.Anh bật cười khi thấy người con gái đang đứng trước mặt mình đã hai năm trôi quamà vẫn chẳng thay đổi gì. Nàng vẫn trẻ con, nông nổi, đầu chưa kịp nghĩ, lời nóiđã đến tai người khác. Vẫn với vẻ mặt kiêu kỳ, nàng hất hàm hỏi:- Trông anh đẹp trai hơn đấy. Nghe nói dạo này công việc của anh khá bận rộn.Thế cũng tốt, còn hơn là “nhàm cư vi bất thiện”. Mà anh mải nghĩ gì vậy, hai nămgặp lại em, anh không thấy vui à?- Anh đang nghĩ việc hẹn em đi uống cà – phê thế này có phải là “bất thiện”không?- Anh cứ liệu hồn. – Nàng nguýt anh một cái rõ dài.Họ ngồi bên nhau hàn huyên đủ thứ chuyện.Nàng kể nhiều lần chuyển chỗ làm vì gặp toàn mấy ông sếp hay chọc ghẹo mình.Nàng thao thao kể mấy lần bị tai nạn, vì vừa đi đường vừa mải nghe điện thoạihoặc ngắm mấy cái áo bày trong tủ kính ở shop thời trang. Nàng không quên kể vềcon mèo đốm vẫn được nàng bế ngủ cùng đã theo mèo đực đi đâu mất. Tiện thể,nàng kể luôn mấy cuộc tình thoảng qua cho này tháng bớt rộng dài. Sau khi kể lểmột hồi nàng ngó sang anh xem thái độ thế nào. Anh cười bảo: “Người đâu suốtngày chỉ quan tâm mấy chuyện nhảm nhí”. Nàng xì một tiếng rõ dài.Trước khi chia tay, nàng bảo:- Quán này bao nhiêu năm rồi mà chả thay đổi gì, nhất là núi gió sông và nhà vệsinh chung lối dễ khiến nam nữ đụng đầu.- Ừ, lần sau có hẹn hò cũng lại là chỗ này nữa nhé.Nàng thụi nhẹ vào ngực anh, chả hiểu sao cả hai cùng cười nắc nẻ. Thế là buổichiều đã trôi qua.Sáu năm trước, họ đã gặp nhau, lúc cả hai còn trẻ. Nàng tốt nghiệp chuyên ngànhquản lý văn hóa và làm chuyên viên Công Đoàn tại một công ty may mặc có tiếng.Quen nhau một thời gian, anh thắc mắc: “Một người như vậy sao làm Công Đoànđược nhỉ? Nàng trẻ con, kiêu kỳ lại hay nổi nóng, chỉ làm bạn với nàng cũng đã đủmệt chứ làm sao mong chờ nàng “luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu”.Tuy nhiên, dần dà anh tìm thấy ở nàng nhiều điều thú vị. Nàng có thể mắng ngườikhác chỉ vì một lý do bé bằng con kiến, nhưng nếu thấy ai buồn, nàng có thể ngồihàng giờ bên họ với bọ mặt buồn thiu, dĩ nhiên là rất thật lòng. Nàng đanh đá thìkhỏi nói, nhưng nhiều lúc lại hiền khô và yếu đuối khiến người bên cạnh chỉ muốnôm nàng vào lòng thật chặt. Nàng nhạy cảm và đầy lòng tự trọng, đây có lẽ là lý dokhiến cuộc giận dỗi giữa anh và nàng kéo dài đến hai năm. Nàng là một cô gáimỏng manh, xinh đẹp và quyến rũ. Hỡi ôi, nàng mà làm nũng thì nửa số đàn ôngtrên thế giới này không thể không yêu nàng.Anh và nàng quen nhau được bốn năm, quấn quýt như đôi chim bồi câu trong hànhtrình sống. Cả hai đã trải qua nhiều vui buồn, cũng đã thấy nếu thiếu nhau, lòng sẽkhông vui. Nhiều lúc vì lo lắng cho nhau mà một trong hai người đã chạy xe trongđêm, xuyên cơn mưa giông chỉ để nhìn thấy nhau, thế nhưng sao cất tiếng yêu khóthế.Bỗng một ngày, anh nói muốn mời nàng đến thăm gia đình mình. Nàng thoángchút bất ngờ xen lẫn lo lắng, những vẫn đồng ý sẽ ghé thăm nhà của anh vào Chủnhật tuần tới.Dù quen nhau đã bốn năm, nhiều lần anh ngỏ lời mời nàng đến nhà chơi, nhưngchưa bao giờ nàng đến. Đơn giản vì nàng sợ nhà giàu, nói như một thế giới hoàntoàn khác với cuộc sống của nàng. Nếp sống và cách nghĩ của người thành phố sovới người nông thôn đôi khi khác nhau như giữa hai nền văn hóa. Không biết cóphải vì nàng quá mặc cảm hay chỉ vì lòng tự trọng, nhưng nàng sợ người ta chênàng sinh ra ở nông thôn, lớn lên trong sự nghèo khổ nên không môn đăng hộ đối.Nàng sợ người ta nghĩ mình giống một kẻ đào mỏ, bám theo con trai của người tamà lợi dụng, vòi vĩnh hơn là tình yêu đích thực. Nói chung, nàng sợ đối diện vớiánh sắc lạnh của người ta và phải nghe những câu nặng nề.Nàng đến thăm gia đình anh trong chiếc đầm màu hồng, mái tóc xõa và gương mặttrang điểm nhẹ nhàng. Hôm ấy, nàng trông thật duyên dáng. Nàng vào bếp trổ tàinấu nướng, nói vài ba câu chuyện làm quà để tạo sự gần gũi với gia đình anh. Saumột hồi trò chuyện, mẹ anh hỏi:- Bố cháu làm gì?- Dạ thưa bác, bố cháu làm ruộng ạ.Nàng vừa trả lời vừa ngẩng mặt lên và thấy gương mặt của mẹ anh biến sắc, miệnglắp bắp: “Làm ruộng?”. Từ đấy trở đi, dù giọng mẹ anh có dịu dàng, dù mọi ngườitrong nhà tỏ ra vui vẻ, nàng vẫn thấy căn nhà lạnh lẽo và những người sống ở nơiđây đều trở nên xa lạ. ...