Thông tin tài liệu:
Đường bộ đi từ thành phố Siêm Riệp tới Biển Hồ chỉ hơn mười cây số,nhưng chẳng hiểu sao xe hơi chạy đã gần hai giờ mà vẫn chưa tới. Bà Kham Sô nhận ra điều bất thường nhưng không dám lên tiếng hỏi. Bởi người ngồi bên cạnh bà không phải là cô con gái đanh đá mà là... xác chết của Mỹ Lệ. Kể từ khi tỉnh lại sau cơn ngất ở phòng khách sạn thì bà Kham Sô đã nhận ra mình ngồi chung băng ghế với cái xác ma, nhưng dẫu có muốn rút tay ra...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hẹn em kiếp sau P3Tác Giả: Người Khăn Trắng HẸN EM KIẾP SAU PHẦN 3 3.Vay trả Đ ường bộ đi từ thành phố Siêm Riệp tới Biển Hồ chỉ hơn mười cây số,nhưng chẳng hiểu sao xe hơi chạy đã gần hai giờ mà vẫn chưa tới. Bà Kham Sônhận ra điều bất thường nhưng không dám lên tiếng hỏi. Bởi người ngồi bêncạnh bà không phải là cô con gái đanh đá mà là... xác chết của Mỹ Lệ. Kể từ khi tỉnh lại sau cơn ngất ở phòng khách sạn thì bà Kham Sô đã nhận ramình ngồi chung băng ghế với cái xác ma, nhưng dẫu có muốn rút tay ra khỏibàn tay lạnh giá kia thì cũng chẳng làm sao rút được, nên đành ngồi im trongnỗi sợ hãi tột cùng. Thậm chí muốn lên tiếng hỏi tài xế Hiệp đang lái xe mà cũng chẳng làm saohỏi được. Phải đợi đến khi xe ngừng lại ở một bụi cây rậm rạp, lúc ấy bà KhamSô mới thu hết can đảm cất tiếng hỏi: - Con Sam SơRi đâu rồi? Tài xế Hiệp không trả lời, mà cái xác bên cạnh bà ta lại bất thần cử động vàcất tiếng yếu ớt: - Con đây! Bà Kham Sô kịp nhìn lại và hết sức kinh hãi khi người ngồi cạnh mình lại làcon gái, chớ không phải xác ma. Điều này quá đỗi lạ, bởi rõ ràng lúc lên xe chạygần một giờ đồng hồ thì chắc chắn người này chính là cái xác kia. Vậy mà saobây giờ lại là... - Sao lại là con, Sơ Ri? Giọng của SơRi nghe hơi khác thường, có lẽ vì quá sợ hãi: - Bộ má không muốn đem con theo sao? - Trái Iại, má đang sợ bỏ con lại đó một mình. Nhưng lúc nãy chính mắt máthấy... Sam SơRi chưa kịp đáp thì lúc ấy cánh cửa xe tự nhiên bật mở ra rồi hai mẹcon như bị ai đó xô ra khỏi băng ghế và sau đó tự động bước về phía trước mặt.Người đi trước dẫn đường là tài xế Hiệp. Anh ta chẳng nói lời nào, cứ lầm lủibước nhanh. Mà anh ta càng đi nhanh thì mẹ con bà Kham Sô đi phía sau càngwww.vuilen.com 28Tác Giả: Người Khăn Trắng HẸN EM KIẾP SAUmệt, bởi phải cố bước cho kịp. Khoảng nửa giờ sau thì tới chỗ bến nước, màvừa kịp nhìn thấy bà Kham Sô đã hoảng sợ: - Biển Hồ đây sao? Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy cái biển mênh mông này. Mặc dù cách cóhơn bốn tháng bà cũng đã một lần ngồi trên thuyền xuôi dòng sông KonpongThom, nhưng lần đó chỉ ra tới gần cửa sông thì thuyền đậu lại, để cho đám thủhạ của Sáu Đen đi tiếp. Còn lần này được trực tiếp nhìn cả một vùng hồ rộnglớn ngoài sức tưởng tượng, bà Kham Sô chợt run lên và hai chân như rủ xuống,không còn bước đi bình thường được nữa. Lúc này tài xế Hiệp mới từ từ quaylại, vừa cất tiếng: - Nóng nực quá nên mệt, bước đi không nổi hả bà chủ? Vậy thì hãy đi nhanhxuống ghe để rồi còn tắm nước hồ cho mát chớ! Nghe giọng nói đúng là của tài xế Hiệp, nhưng gương mặt anh ta thì khôngphải. Mà là... chính là gương mặt của... Mỹ Lệ! - Trời ơi! Mặc cho tiếng kêu thất thanh của bà ta, người có thân xác là tài xế Hiệp,nhưng mang gương mặt của Mỹ Lệ vẫn bình thản vừa đi vừa nói: - Xuống ghe nhanh lên, mọi người đang đợi! Mẹ con bà ta ríu ríu nghe lời. Họ cùng bước lên chiếc ghe có mui đang đậuchờ sẵn. Vừa trông thấy chiếc ghe bà Kham Sô đã ngờ ngợ rồi chợt kêu lên: - Chiếc ghe ấy đây mà. Bà nhớ rất rõ, hơn bốn tháng trước, chính bà đã bỏ tiền ra mướn chiếc ghe cócái mui màu xanh này cho bọn đàn em Sáu Đen đưa người phụ nữ tội nghiệp tênMỹ Lệ xuống để đem đi thủ tiêu. - Không... tôi không... Bà và cô con gái cố vùng thoát chạy trở lên bờ nhưng bỗng cả thân người họbị nhấc bổng Iên, rồi nhẹ nhàng rơi lên sàn ghe và... nằm bất động. - Nhổ neo! Lệnh ban ra từ miệng của Mỹ Lệ. Sam SơRi còn lơ mơ tỉnh, cô cố nói bên taimẹ:www.vuilen.com 29Tác Giả: Người Khăn Trắng HẸN EM KIẾP SAU - Mẹ cố chạm vào người của Hiệp xem... người ra nói ma mượn lốt ngườikhác thì chỉ cần chạm vào chân nó thì nó sẽ hiện lại nguyên hình. Má thử chạmđi... Bà Kham Sô sợ điếng hồn nên đâu dám. Sam SơRi phải bất thần chụp lấytay bà ta rồi đưa chạm vào chân của Hiệp đang đứng kế bên. Một tiếng ré lênnhư tiếng heo kêu, rồi cả thân người của Hiệp đổ ngay xuống bên cạnh mẹ conhọ. Lúc này gương mặt của Hiệp đã trở về nguyên trạng, nhưng anh ta nằm imnhư chết. Bà Kham Sô cố gào lên: - Dậy đi Hiệp! Nhưng mặc cho bà ta cố kêu gào và vùng vẫy, chiếc ghe vẫn từ từ lui ra giữadòng và lướt đi thật nhanh. Bà Kham Sô đã mất hết khái niệm về thời gian,nhưng có lẽ cũng phải rất lâu sau đó... Chợt có giọng ai đó nghe rất quen cấtlên: - Đúng chỗ này rồi đó! Một giọng khác còn quen hơn: - Cho họ xuống một lượt đi! Lời nói vừa dứt thì chiếc ghe chòng chềnh và mẹ con bà Kham Sô có cảmgiác như bị hất tung lên cao và rơi xuống. Sau đó họ hầu như chẳng còn biết gìnữa, cho đến khi bên tai họ nghe có những âm thanh kỳ dị... ...