Thông tin tài liệu:
Vào thời năm 1955 mà lái một chiếc xe mui xếp (décapotable) đã là sangtrọng và hách xì xằng lắm, mà người lái lại là một cô gái nữa, thì phải nói là cả bãi biển dọc từ Bãi Trước qua Bãi Dứa, Ô Quắn và Bãi Sau thiên hạ đều lác mắt nhìn. Cô nàng dừng xe lại trước một nhà hàng hải sản ở Bãi Sau tức thời có hơn chục cặp mắt nhìn ra không chớp. Trong số họ có người nhận ra cô gái, nên kêu lên: - Thu Vân! Nhưng cô nàng hình như không...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hẹn em kiếp sau P5Tác Giả: Người Khăn Trắng HẸN EM KIẾP SAU PHẦN 5 KHI NGƯỜI CHẾT TRỞ VỀ 1. Cô gái biến mất V ào thời năm 1955 mà lái một chiếc xe mui xếp (décapotable) đã là sangtrọng và hách xì xằng lắm, mà người lái lại là một cô gái nữa, thì phải nói là cảbãi biển dọc từ Bãi Trước qua Bãi Dứa, Ô Quắn và Bãi Sau thiên hạ đều lác mắtnhìn. Cô nàng dừng xe lại trước một nhà hàng hải sản ở Bãi Sau tức thời có hơnchục cặp mắt nhìn ra không chớp. Trong số họ có người nhận ra cô gái, nên kêulên: - Thu Vân! Nhưng cô nàng hình như không để ý, cứ câng câng cái mặt đẹp như một tàitử điện ảnh, rồi rú ga phóng đi trước sự trầm trồ của thiên hạ. Người vừa kêu màkhông được đáp lại đã không phiền lòng, trái lại còn hãnh diện mình là ngườiduy nhất biết tên cô nàng. Anh ta quay sang mấy người bạn nói lớn: - Con nhỏ này là con gái của chủ tiệm vàng Kim Xuân ở Chợ Lớn Mới, đihọc bên Tây mới về đó! - Hèn chi chơi như Tây! Một người khác thêm vào: - Thời buổi này mà một mình lái chiếc xe mui trần này từ Sài Gòn ra đủ biếtkhông phải tay mơ rồi. Mà chiếc xe đẹp thiệt! Một anh chàng khác phê bình: - Khen người lái hoa nhường nguyệt thẹn không khen, lại đi khen chiếc xe! - Nhan sắc đó thì còn lời lẽ đâu mà khen cho vừa nữa, thấy là đã hết hồn rồi! Cuộc bàn luận quanh người đẹp có lẽ sẽ chẳng bao giờ chấm dứt nếu khôngcó hai cặp nam nữ nữa vừa bước vô quán mà nhìn cách phục sức, cũng nhưphong cách của họ đã thấy có sự khác biệt ngay với những người chung quanh.Họ vừa kéo ghế ngồi xuống thì đã bị nhận diện bởi anh chàng biết tên cô gái láixe mui trần lúc nãy. Anh ta gọi lớn:www.vuilen.com 73Tác Giả: Người Khăn Trắng HẸN EM KIẾP SAU - Henri Phạm! Phải toa đó không vậy? Một trong số hai cặp vừa vào nghe có người gọi đã quay lại và reo lên: - Ồ Quang, tình cờ thú vị quá vậy! Anh chàng tên Quang quay sang mấy người bạn, nói như khoe: - Tay này là anh ruột của con nhỏ Thu Vân hồi nãy. Có lẽ bọn họ đi chungvới nhau và hẹn ở đây nên vừa rồi con nhỏ mới dừng xe lại nhìn. Bọn này đềudu học bên Pháp và con nhà giàu nữa, nên ăn chơi dữ lắm! Người tên Henri Phạm kia quay lại hỏi: - Nãy giờ toa có nhìn thấy em gái moa đi qua đây không? Em gái moa láichiếc décapotable màu đỏ... - Có! Nàng đi về phía Ô Quắn, mới đi xong. - Cám ơn toa, bọn này hẹn nhau ở đây, chắc nó không thấy nên chạy chơimột vòng, lát nữa trở lại thôi. Anh ta nói xong thì quay lại với mấy người bạn của mình. Họ cầm bia chaiướp lạnh tu mấy hơi dài ra vẻ sành điệu. Quang khều người bạn ngồi cạnh nóikhẽ: - Tụi nó uống bia Pháp, hình như là mang theo đó chớ quán này làm gì cóbán. Vừa khi ấy anh chàng Henri Phạm đích thân cầm sang bốn chai bia lạnh vừalấy ra từ trong thùng đá, đặt lên bàn và mời: - Mời các anh cùng uống với mình cho vui! Quang sợ các bạn ngại, nên vội nói: - Henri đây là bạn của mình, cậu ấy có nhã ý mời thì các bạn đừng ngại. Vậyxin cám ơn toa! Ngẫu nhiên mà hai nhóm hòa đồng với nhau, họ cụng ly vui vẻ và quên ngaycô nàng lái xe màu đỏ. Henri Phạm vui miệng nói: - Bọn này ra dự lễ cưới của con gái ngài tỉnh trưởng, tổ chức ở vườn hoa sứtrên Bạch Dinh vào chiều nay. Bọn này ngủ ở Pacifique, nếu còn ở đây thì tốinay mình gặp nhau, nhảy chơi! Quang đẩy đưa cho xong chuyện:www.vuilen.com 74Tác Giả: Người Khăn Trắng HẸN EM KIẾP SAU - Ờ, để bọn mình coi... Chớ thật ra Quang không thích cách chơi của bọn con nhà giàu này lắm. Anhtự hiểu là khó lòng chơi theo kịp họ, hơn nữa kiểu chơi thác loạn thâu đêm củahọ mà anh từng nghe kể khiến anh chào thua trước. - Hay là lát nữa toa đi với bọn này, còn mấy bạn toa thì mình hẹn mai gặp đểdùng điểm tâm chơi. Quang từ chối ngay: - Cám ơn toa, bọn này cũng có một chương trình riêng, nên phải đi ngay sauđây. Họ cụng ly lần nữa, bọn Quang chuẩn bị chia tay thì chợt có tiếng người kêuthất thanh phía trước: - Tai nạn ở Ô Quắn, kinh khủng lắm! Ai đó hỏi: - Tai nạn thế nào? Người nọ đáp: - Có một chiếc xe hơi lạc tay lái đâm đầu xuống vực sâu chỗ Ô Quắn, thảmkhốc lắm! Quang đứng bật dậy ngay và hỏi lớn: - Có chết người không? Nghe Quang hỏi, người nọ vừa chạy đi vừa đáp: - Muốn biết tới đó mà xem! Một chiếc xe màu đỏ đẹp lộng lẫy bây giờ chỉcòn là đống sắt vụn mà thôi. Cả nhóm của Henri Phạm cùng đứng bật dậy kêu lên: - Hả? Xe... màu đỏ! Họ chẳng hẹn mà cùng phóng như bay về hướng xảy ra tại nạn. Nơi đó cáchÔ Quắn ngót một cây số, vậy mà cả bọn gần chục người chạy bộ chỉ chưa đầymười phút đã tới. Nhìn thấy một đám người khá đông b ...