Thông tin tài liệu:
Tháng Chín năm 2006 Elliott 60 tuổi Elliott mở choàng mắt. Ông đang nằm vắt ngang giường. Tim ông đập thình thịch và toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cơn ác mộng đáng nguyền rủa! Ông là người chẳng bao giờ nhớ nổi những giấc mơ của mình, vậy mà ông vừa mới có một giấc mơ vô cùng kỳ lạ: ông lang thang trong sân bay ở San Francisco, cho tới khi ông chợt gặp phải... một bản sao của chính mình. Nhưng là một bản sao trẻ hơn và anh ta có vẻ ngạc nhiên không kém khi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hẹn em ngày đó P2Tác Giả: Guillaume Musso HẸN EM NGÀY ĐÓ Chương 2 Tương lai hấp dẫn tôi: đó là nơi tôi đang định trải qua những tháng năm sắptới. WOODY ALLEN SanFrancisco Tháng Chín năm 2006 Elliott 60 tuổi E lliott mở choàng mắt. Ông đang nằm vắt ngang giường. Tim ông đậpthình thịch và toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cơn ác mộng đáng nguyền rủa! Ông là người chẳng bao giờ nhớ nổi những giấc mơ của mình, vậy mà ôngvừa mới có một giấc mơ vô cùng kỳ lạ: ông lang thang trong sân bay ở SanFrancisco, cho tới khi ông chợt gặp phải... một bản sao của chính mình. Nhưnglà một bản sao trẻ hơn và anh ta có vẻ ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy ông.Tất cả có vẻ như rất thật, đến mức khiến ông bối rối, giống như ông đã thực sựbị đưa tới ba mươi năm về trước. Elliott nhấn vào nút bấm để rèm cửa sổ tự động mở ra rồi ném ánh mắt lolắng về phía chiếc lọ đặt trên bàn đầu giường nơi để những viên nhộng màuvàng. Ông mở cái lọ ra: vẫn còn chín viên. Hôm qua, trước khi đi ngủ, ông đã tòmò uống thử một viên. Phải chăng nó là nguồn gốc dẫn đến giấc mơ bí hiểm củaông? Ông già người Campuchia đã đưa cho ông chiếc lọ nhưng chỉ nói mơ hồvề tác dụng của thuốc, cho dù cụ đã trịnh trọng khuyến cáo ông “không bao giờđược lạm dụng chúng”. El1iott khó nhọc đứng dậy và tiến lại gần cửa sổ rộng nhìn ra biển. Từ chỗnày, ông có được một góc nhìn tuyệt đẹp hướng ra đại dương, đảo Alcatraz vàcầu Cổng Vàng. Mặt trời lúc bình minh chiếu xuống thành phố một làn ánh sángđỏ liên tục đổi sắc thái mỗi phút đồng hồ. Ngoài khơi, những chiếc thuyềnbuồm và tàu thủy chạy xen kẽ nhau trong tiếng còi, và mặc dù mới sáng sớmsong một vài người tập thể dục đã chạy bộ dọc theo Marina Grecn, một thảm cỏdài nằm dọc theo bờ biển. Nhìn những khung cảnh quen thuộc đó, ông cảm thấy bình tâm lại đôi chút.Những trăn trở của buổi đêm vừa qua chắc chắn sẽ nhanh chóng bị lãng quên.Ông vừa mới tự nhủ với mình như vậy thì lớp kính đã phản chiếu cho ông thấymột hình ảnh đáng kinh ngạc: một vết sẫm hiện lên trên vạt áo ngủ của ông. ôngcúi xuống để quan sát vết bẩn đó cho rõ hơn.www.vuilen.com 12Tác Giả: Guillaume Musso HẸN EM NGÀY ĐÓ Máu ư? Nhịp tim ông đổ dồn, nhưng điều đó kéo dài không lâu. Ông đã bị chảy máucam trong đêm và đã mang cả biến cố đó vào trong giấc mơ. Đây là một chuyệnhoàn toàn bình thường, chẳng có gì phải hoảng hốt lên cả. Mới yên tâm được một nửa, ông đi vào buồng tắm để chuẩn bị tắm rửa trướckhi đi làm. Ông điều chỉnh vòi hoa sen và đứng sững ra một lát, chìm trongluồng suy tư, trong khi buồng tắm bắt đầu ngập đầy hơi nước. Vẫn còn có điềugì đó khiến ông thấy băn khoăn. Nhưng là gì mới được? Ông bắt đầu cởi bỏquần áo thì bỗng một trực giác xui khiến ông lục tay vào túi bộ pyja-ma. Trongtúi có một tờ khăn giấy lấm lem máu. Sau những vệt huyết cầu tố còn vương lại,người ta vẫn có thể nhận ra được hình vẽ chiếc cầu nổi tiếng nhất thành phố vàmột dòng chữ vắt ngang: Quán cà phê cầu Cổng vàng-Sân bay San Francisco. Lại một lần nữa, tim ông đập rộn lên và lần này thì ông cảm thấy thật khó cóthể lấy lại được bình tĩnh. C ó phải căn bệnh khiến đầu óc ông kém tỉnh táo rồi chăng? Vài tháng trước, qua một lần xét nghiệm, ông biết được mình đã mắc bệnhung thư phổi. Nói cho cùng, điều này chẳng hề khiến ông ngạc nhiên: người takhông thể hút hơn một bao thuốc mỗi ngày liên tục trong vòng bốn mươi nămmà lại không gặp trục trặc gì. Những hiểm họa, ông đã biết từ lâu và ông đãchấp nhận chúng. Vậy đấy, đó là rủi ro của cuộc sống. Ông chưa bao giờ tìmcách có một cuộc sống tinh khiết cũng như tự bảo vệ mình bằng mọi giá đểtránh khỏi những tổn thương trong cuộc sống. Bằng cách nào đó, ông tin vào sốphận: mọi việc sẽ đến nếu như chúng phải đến. Và con người bắt buộc phảigánh chịu chúng. Một cách khách quan, đây là một loại ung thư rất nguy hiểm: một trongnhững thể phát triển nhanh nhất và khó chữa trị nhất. Những năm gần đây, yhọc đã tiến bộ rất nhiều trong lĩnh vực này và những loại thuốc mới giờ đã chophép kéo dài sự sống cho những người bệnh. Nhưng với ông thì đã quá muộn:khối u đã không được phát hiện đủ sớm và các xét nghiệm đã cho thấy sự di cănsang các cơ quan khác. Người ta đã đề nghị ông theo điều trị một phác đồ điển hình- phối hợp giữahóa trị và xạ trị- nhưng ông từ chối. Đến giai đoạn này chẳng còn gì nhiều đểthử nữa. Kết quả cuộc chiến đã được định sẵn: ông sẽ chết trong vài tháng nữa.www.vuilen.com 13Tác Giả: Guillaume Musso HẸN EM NGÀY ĐÓ Cho tới giờ, ông đã thành công trong việc che giấu căn bệnh của mình,nhưng ông biết sẽ không thể tiếp tục n ...