Thông tin tài liệu:
Lần gặp thứ hai Minh chứng hùng hồn nhất rằng không thể nào đi du lịch vượt thời gian chính là việc chúng ta không hề bị tấn công bởi những đoàn du khách du lịch đến từ tương lai. STEPHEN HAWKING San Francisco Tháng Chín năm l976 Elliott 30 tuổi. Thế nào, đang nghỉ ngơi hả? Elliott mở choàng mắt và bật dậy đột ngột đến mức ngã ra khỏi chiếc ghế bành. Ngã sấp mặt xuống đất, anh ngước mắt nhìn lên. Một cái bóng mờ mở hiện ra trong ánh sao: bóng của người đàn ông mà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hẹn em ngày đó P5Tác giả: GULLAUME MUSSO HẸN EM NGÀY ĐÓ Chương 5 Lần gặp thứ hai Minh chứng hùng hồn nhất rằng không thể nào đi du lịch vượt thời gianchính là việc chúng ta không hề bị tấn công bởi những đoàn du khách du lịchđến từ tương lai. STEPHEN HAWKING San Francisco Tháng Chín năm l976 Elliott 30 tuổi. T hế nào, đang nghỉ ngơi hả? Elliott mở choàng mắt và bật dậy đột ngột đến mức ngã ra khỏi chiếc ghếbành. Ngã sấp mặt xuống đất, anh ngước mắt nhìn lên. Một cái bóng mờ mởhiện ra trong ánh sao: bóng của người đàn ông mà anh đã gặp hôm qua tại sânbay. Hai tay khoanh trước ngực, ông ta nhìn anh với một nụ cười tủm tỉm, rõràng là thích thú với cú đùa ngoạn mục vừa xong. - Ông làm cái trò gì trên sân thượng nhà tôi vậy? anh bác sĩ trẻ nạt nộ. - Nhà anh cũng là nhà tôi… vị khách kỳ lạ vặc lại. Cảm giác lẫn lộn giữa ngạc nhiên và tự ái, Elliott bực bội đứng lên. Hai taynắm chặt, anh tiến về phía người đang nói chuyện với mình và trong vài giây,hai người im lặng gườm gườm nhìn nhau. Họ có chiều cao tuyệt đối giống nhau. - Tôi có thể biết ông đang diễn trò gì được không? Elliott hỏi bằng giọng đedọa. Người kia lẩn tránh câu trả lời bằng cách hỏi lại nhẹ nhàng: - Cậu không muốn hiểu ra, phải không? - Không hiểu ra gì cơ? - Sự thật… Elliott nhún vai. - Thế sự thật là gì vậy? - Sự thật, tôi chính là cậu - Sự thật, ông đúng là một lão khùng! - Còn cậu, anh bạn trẻ, đầu óc cậu chậm chạp quá đấy.www.vuilen.com 38Tác giả: GULLAUME MUSSO HẸN EM NGÀY ĐÓ Elliott chăm chú nhìn người đàn ông đang đứng đối diện với anh. Tối nay, ông ta không còn mặc bộ pyjama nhàu nát như hôm qua nữa, mà làquần âu áo sơ mi sạch sẽ và áo vest cắt rất khéo. Ông ta trông thật tự tin và cónét quyến rũ. Nếu không có những lời nói vô nghĩa ấy, trông ông ta giống mộtdoanh nhân nhiều hơn là một bệnh nhân tâm thần mới trốn khỏi nhà thươngđiên. Elliott dùng giọng thuyết phục nhất có thể để tìm cách khuyên giải ông ta. - Ông nghe này, tôi nghĩ ông đang bị bệnh. Có lẽ có một bác sĩ nào đangtheo dõi ông và... - Chính tôi là bác sĩ đây. Ái chà, không xong rồi, Elliott vừa nghĩ vừa gãi đầu. Anh phải làm gì trongtình cảnh này bây giờ? Gọi cảnh sát ư? Hay xe cứu thương? Hay gọi cứu hộ nóibị người điên tấn công? Trông vẻ bề ngoài, người đàn ông này không có vẻ gìhung dữ, nhưng ông ta rất có thể sẽ nổi khùng lên. - Chắc chắn những người thân cận với ông đang lo lắng lắm. Nếu ông cho tôibiết tên, tôi có thể tìm ra địa chỉ và đưa ông về nhà. - Tên tôi là Elliott Cooper, người kia bình thản đáp. - Không thể nào. - Tại sao lại không chứ? - Bởi vì tôi mới là Elliott Cooper. Anh có muốn xem giấy tờ của tôi không? Ông già đề nghị và rút ví ra. Tất cả những chuyện này khiến ông có vẻ thích thú. Elliott xem xét giấy tờ ông ta đưa cho và không tin được vào mắt mình: trênchứng minh thư có ghi cùng một cái tên và ngày sinh như của anh. Duy có tấmảnh là trông già hơn khoảng ba chục tuổi. Điều này chẳng nói lên gì cả, anh tìm cách tự trấn an, bất cứ ai cũng có thểlàm giả giấy tờ. Nhưng ai lại đi mất công làm chuyện đó và với mục đích gì? Nếu nghĩ cho kỹ, chỉ có thể có một ly do: tất cả những chuyện này là một tròđùa do Matt bày ra. Thoạt tiên anh cố tin vào giả thiết này song cũng không cảmthấy thật sự thuyết phục. Chắc chắn Matt là người thích đùa giỡn và cậu ta haynghĩ ra những trò quỷ quái. Nhưng dù sao thì cũng không đến mức độ này. Vànếu cậu ta muốn bỡn cợt anh, thì cũng sẽ chẳng chọn một trò khiến anh phảinhức óc thế này, mà chỉ đơn giản như vỗ một cái vào mông là xong. Nếu đùa, thì kiểu của Matt sẽ là gửi đến nhà mình một đám vũ nữ thoát y haygọi một cô gái một cô gái gọi hạng sang. Elliott nghĩ, chứ sẽ không phải là mộtông già sáu chục cứ khăng khăng tự nhận là mình.www.vuilen.com 39Tác giả: GULLAUME MUSSO HẸN EM NGÀY ĐÓ Mải suy nghĩ mông lung, Elliott hơi chậm trễ khi nhận ra rằng người đàn ôngđã bước đến ngay bên cạnh anh. Khuôn mặt ông ta trở nên nghiêm nghị hơn.Ông túm lấy cánh tay anh và nhìn anh đăm đăm. - Nghe đây, anh bạn trẻ, cho dù chuyện này có vẻ như không thể nào tinđược, xong tôi thực sự đã tìm ra cách để quay trở lại ba mươi năm về trước. - Đúng vậy. - Cậu phải tin tôi, khỉ gió! - Nhưng điều ông đang nói thật vô nghĩa! - Nếu như điều đó là vô nghĩa, thì cậu thử giải thích xem tại sao tôi lại có thểbiến mất trong toa-lét sân bay mà cậu không hề nhìn thấy. Lần này thì Elliott không biết phải trả lời ra sao. Quả thật, rất có thể ông ta bịđiên nhưng ông ta biết cách lập luận vô cùng sắc bén. - Thưa ông... anh mở lời, nhưng người kia lập tức c ...