Danh mục

Hẹn em vào một mùa thu khác.

Số trang: 11      Loại file: pdf      Dung lượng: 212.08 KB      Lượt xem: 5      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

“Nếu ngày mai em và người ấy có bước trên những con đường khi xưa anh đã nắm tay em đi qua, mong em hãy nhớ lại dù chỉ là một chút… Mùa thu vàng năm đó ta đã hẹn…” Vũ Phong: Đó là một câu chuyện tình dài và đẹp… Tôi không phải là người Hà Nội, bố mẹ tôi đã qua đời trong một tai nạn giao thông khi tôi mới lên bảy tuổi. Dì đã đưa tôi lên Hà Nội sinh sống.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hẹn em vào một mùa thu khác.Hẹn em vào một mùa thu khác...“Nếu ngày mai em và người ấy có bước trên những con đường khi xưa anh đã nắmtay em đi qua, mong em hãy nhớ lại dù chỉ là một chút… Mùa thu vàng năm đó tađã hẹn…”Vũ Phong:Đó là một câu chuyện tình dài và đẹp…Tôi không phải là người Hà Nội, bố mẹ tôi đã qua đời trong một tai nạn giao thôngkhi tôi mới lên bảy tuổi. Dì đã đưa tôi lên Hà Nội sinh sống. Và nhiều năm sau,chính tại mảnh đất ấy, tôi đã gặp em – người con gái của cuộc đời tôi. Em là PhiêuLinh, ngày ấy em mới bước chân vào cổng trường Đại học và nhỏ hơn tôi ba tuổi.Chúng tôi đến với nhau sau những lần làm quen và trò chuyện. Trong tâm trí tôigiờ đây vẫn không sao quên được những ngày đầu nhìn thấy cô bé có nụ cười dịudàng ấy… Em sinh ra vào mùa xuân nhưng lại yêu mùa thu tha thiết. Hằng năm cứmỗi khi những cơn gió heo may tràn về trên khắp phố phường Hà Nội, em lại kéotôi đi giữa cả một rừng hoa sữa… Quen em, tôi mới nhận ra quanh mình có nhữngđiều thật bình dị mà hạnh phúc quá đỗi… Quen em, tôi bắt đầu cảm thấy yêu HàNội, yêu từng hàng cây, góc phố và những mùa hoa… Tôi đã cõng em đi qua conđường Nguyễn Du bao nhiêu lần, tôi cũng không nhớ. Chỉ nhớ những kỉ niệm mãiin dấu lại nơi ấy, nhớ hình ảnh vô vàn những cánh hoa sữa vương đầy trên vai em,nhớ tiếng bước chân em đạp lá khô rơi xào xạc vang vọng lại… Và, có một điều tôisẽ mãi mãi không quên được. Một ngày Hà Nội ngập nắng vàng lịm, em đã nói vớitôi: “Anh ơi, mùa thu năm nào anh cũng dẫn em đi qua con đường Nguyễn Du nhé!Cho dù đó là mười, ba mươi hay thậm chí là năm mươi năm sau đi chăng nữa. Emmuốn mình sẽ nhớ mãi nơi này...” Cô bé của tôi, khi nói ra điều ấy, em đâu biếtrằng rồi sẽ có một ngày có người thay tôi nắm tay em…18 giờ một buổi chiều mùa đông…Tôi đang đi đón Linh ở chỗ làm việc của em. Cô gái của tôi đang đứng đợi tôi ởbên kia đường, nhưng dòng xe cộ đông quá khiến tôi chưa qua được. Đèn đỏ 50giây, vì quá nóng lòng nên em đã chạy nhanh về phía tôi…Bỗng… Em vấp ngã, xấp tài liệu Linh cầm trên tay rơi xuống đất, em cúi xuốngnhặt từng tờ giấy bị vung vãi… Đúng lúc còn 20 giây đèn đỏ, tôi nhận được điệnthoại quan trọng của xếp. Và tôi đã không để ý đến em… Khi linh nhặt xong tàiliệu, em đứng lên và bước về bên kia đường. Đèn đỏ 3 giây, 2 giây, 1 giây… Mộtgã lái xe tải phóng vội vọt lên phía trước. Lúc ấy tôi chỉ kịp hét lên một tiếng:“Linhhhhhhhh!!!”, chiếc xe đã phanh kít lại tạo nên một âm thanh man rợ.Em nằm đó… Trên một vùng đỏ thẫm đầy bi thương. Linh bất tỉnh và không kịpnói với tôi một lời nào. Tôi không thể tin vào mắt mình được nữa, một điều vôcùng khủng khiếp đã xảy ra với em.******Hơn một tháng sau…Tôi đang lê những bước chân mệt nhoài trên con đường dài cô đơn và lạnh lẽo…Hình như Hà Nội đang độ vào thu, gió lại mang đến hương thơm quen thuộc ấy.Năm nay, sẽ không có tôi và em bước trên đường Nguyễn Du nữa. Tôi vừa từ bệnhviện trở về. Linh thức dậy sau một tháng hôn mê sâu và chân phải của em vẫn chưađi lại bình thường được. Nhưng thật bi kịch, em đã hỏi tôi một câu: “Em xin lỗi,em không nhớ anh lắm, nhưng nhìn anh rất quen. Hình như chúng ta là anh em kếtnghĩa?”, và tôi đã trả lời em: “Ừ, anh là anh trai kết nghĩa của em.” Vậy là vụ tainạn quái ác đã lấy đi tất cả kí ức của Linh về tôi. Em không còn nhớ chút gì vềnăm năm tôi và em bên nhau nữa. Tôi từng đọc quyển “Nếu em không phải là mộtgiấc mơ” của Marc Levy, cô gái trong truyện cũng bị mất trí nhớ. Nhưng cuối cùngsức mạnh của tình yêu đã chiến thắng tất cả, người con gái dần dần nhớ lại chàngtrai, và cuốn tiểu thuyết đã khép lại bằng một kết thúc rất đẹp. Tuy vậy nhưng tôihiểu đây là cuộc sống thực, một sự thật đang phơi bầy phũ phàng trước mắt tôi.Lúc ấy, tôi đã không tin vào những điều kì diệu. Tôi chấp nhận “đóng giả” ngườianh trai của em chỉ với một mong muốn được ở bên em và chăm sóc cho em.Những ngày tháng sau ấy, hôm nào tôi cũng vào viện thăm em. Tôi thường đẩyLinh trên chiếc xe lăn và đưa em ra vườn hoa chơi. Tôi đã kể cho em nghe về quákhứ của em, một quá khứ mà chàng trai mang tên “Vũ Phong” chưa bao giờ cùngem đi dưới vòm hoa sữa. Có một lần em hỏi tôi:- Anh Phong, ngày trước em đã từng yêu ai chưa?- Chưa em. Ngày trước, em là một cô bé xinh đẹp, tài giỏi, được rất nhiều ngườitheo đuổi nhưng em không ưng một ai cả. Em gái của anh kiêu từ bé đến giờ mà.- Thật á anh? Nhưng dạo này em hay mơ những giấc mơ lạ lắm. Hôm qua em mơthấy một chàng trai cõng em đi qua con phố bạt ngàn một màu trắng ngà tinh khôi.Khi tỉnh dậy em đã suy nghĩ rất lâu mà không nhớ ra được khuôn mặt của ngườiấy. – Em cười buồn.- Đó là một giấc mơ đẹp em à. Nhưng có ai nắm được giấc mơ của mình trong tayđâu. Anh cũng từng mơ thấy những chuyện tình giống như cổ tích, nên điều đókhông có gì lạ đâu, cô bé à…Vào một buổi sáng chủ nhật tôi vào viện thăm em, lúc đó Linh đang ngủ. Và tôi đãnhìn thấy một bức tranh, bức tranh ...

Tài liệu được xem nhiều: