Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1.000 bước chân, chỉ cần em bước tới một bước thôi, anh nhất định sẽ bước 999 bước còn lại, để đến bên em... Đó là một ngày đầu đông, ngoài trời rét buốt với những màn mưa phùn lạnh thấu xương, Mắt Nâu đến quán của tôi và rất bình thản gọi một ly kem cỡ lớn với 3 viên kem đầy màu sắc in trong cuốn Menu. Hơi ngạc nhiên, tôi nhìn vào cô để tìm kiếm một sự chắc chắn với lời order có vẻ mang đầy cảm tính ấy,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hẹn hò với mùa xuânHẹn hò với mùa xuânNếu khoảng cách giữa chúng ta là 1.000 bước chân, chỉ cần em bước tới mộtbước thôi, anh nhất định sẽ bước 999 bước còn lại, để đến bên em...Đó là một ngày đầu đông, ngoài trời rét buốt với những màn mưa phùn lạnh thấuxương, Mắt Nâu đến quán của tôi và rất bình thản gọi một ly kem cỡ lớn với 3 viênkem đầy màu sắc in trong cuốn Menu. Hơi ngạc nhiên, tôi nhìn vào cô để tìm kiếmmột sự chắc chắn với lời order có vẻ mang đầy cảm tính ấy, nhưng Mắt Nâu vẫnkhông có vẻ gì muốn thay đổi. Đó là lần đầu tiên, lần đầu tiên tôi bắt gặp đôi mắtđẹp đến thế, lần đầu tiên tôi nhìn vào đôi mắt khác lâu đến thế. Cô ấy sở hữu mộtđôi mắt nâu to tròn nằm ngoan ngoãn dưới hàng lông mi cong vút. Tôi đã sững lạimột thoáng như thế cho đến khi cô ấy đột nhiên hỏi lại:- Anh quen em ạ?Tôi hơi bối rối một tẹo, nhưng lấy lại được trạng thái bình thường ngay lập tức vànhẹ nhàng mỉm cười với cô ấy:- À không. Xin lỗi bạn. Nhưng mà... bạn có thể chờ không? Vì có thể sẽ hơi lâu.Trong lúc chờ, tôi pha cho bạn cốc cacao nóng nhé! Bạn yên tâm, cái này là free.- Được ưu tiên như vậy lẽ nào em là vị khách thứ 100 của quán trong ngày hômnay? Haha. Nhưng thôi kệ là nguyên nhân gì. Dù gì em cũng rỗi, anh cứ đi thoảimái đi, em chờ được.Tôi cảm ơn cô ấy và quay đi, bảo Ly, người phục vụ còn lại nhanh chóng mangcacao đến bàn Mắt Nâu, còn mình thì... đội mưa chạy thật nhanh sang quán phíabên kia đường để mang về một ly kem đủ 3 màu sặc sỡ cho cô gái đó, mặc dù nócó vẻ hơi điên rồ. Cô bé bán hàng của A’mour – đối thủ cạnh tranh của quán chúngtôi – tỏ vẻ rất ngạc nhiên khi thấy tôi hỏi mua kem.- Sao anh lại sang đây?- Tôi nói rồi mà, tôi muốn một ly kem 3 viên lớn, nhưng có thể vui lòng cho tôimang về được không? Lát tôi sẽ sang trả ly sau.Có lẽ lúc này trông tôi giống một tên ngố hơn. Lẽ ra tôi có thể nói với Mắt Nâu làquán của mình đã hết loại kem ấy và bảo cô cân nhắc một loại khác, nhưng tôi đãkhông làm vậy. Thay vào đó, lại đích thân chạy đi mua kem, giữa trời mùa đông.Và lạnh. Và mưa.Hmm, nói thế nào nhỉ... Con người ta đôi khi hay làm mọi việc theo cảm tính lắm.Ly kem được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn tròn nhỏ xinh có đặt lọ hoa thủy tinhcắm duy nhất một bông hồng vàng. Mắt Nâu đang ngồi đan khăn. Tôi thấy một bọclen to sụ trên bàn, còn cô ấy thì hí hoáy với những mũi đan đầu tiên. Thấy tôi mangkem đến, cô ấy ngẩng lên nhìn một lượt và dừng lại ở mái tóc còn ướt mưa. Hìnhnhư tôi nhìn thấy cô ấy bật cười. Khỉ thật!Tôi quay gót đi mà không dám nhìn cô ấy nữa. Nghe nói một người bình thườngmỗi ngày sẽ có 15 phút không bình thường và những người không bình thườngmỗi ngày lại có 15 phút bình thường. Tôi là người bình thường (dĩ nhiên), vậy nênchắc thời gian vừa rồi là 15 phút bất thường của tôi trong ngày hôm nay. Haizzz,cô ấy có khác gì những vị khách của tôi đâu cơ chứ...- Cảm ơn anh nhé!Tôi dừng lại, quay ra nhìn Mắt Nâu. Tệ thật, đôi chân của tôi lại không muốn bướcđi nữa rồi. Từ trước đến nay, đã bao giờ tôi phải bận tâm đến việc điều khiển nóđâu. Tôi nghe một giọng nói phát lên trong đầu: “Bước đi ngay! Trông cậu giốngtên ngốc lắm. Đừng để cô ấy thấy bộ dạng này của cậu, xấu hổ lắm.” Nhưng giọngnói này vừa dứt, giọng nói khác lại, vang lên, nhẹ nhàng hơn: “Cơ duyên chỉ đếnvới người biết nắm bắt nó. Biết đâu sau này cậu không gặp lại cô ấy nữa, thì sao?Quay lại nào, cơ hội đây rồi, hỏi chuyện cô ấy đi.” Ôi trời, trái tim và lý trí đánhnhau là thế này sao? Hai mươi năm có lẻ tồn tại trên đời này, giờ tôi mới được trảinghiệm đấy...Hít một hơi thật sâu (để lấy hết chút can đảm còn sót lại), tôi trả lời Mắt Nâu thậtrành rọt, cố gắng che giấu sự lúng túng của mình:- Không có gì. Ăn kem trời lạnh thế này, khéo viêm họng nhé!- Cứ tưởng anh chỉ giỏi mỹ thuật thôi, không ngờ còn kiêm cả y thuật nữa.- Hả???Chuyện gì xảy ra vậy? Sao cô ấy biết tôi học mĩ thuật chứ? Tôi dám thề đây là lầnđầu tiên tôi gặp Mắt Nâu. Không thể có chuyện gặp một cô gái thế này mà tôikhông nhớ được. Chúng tôi cũng mới chỉ hỏi nhau vài câu và không nhắc gì đến ythuật, mỹ thuật hay bất kì thứ quỷ quái nào khác, vậy sao cô ấy lại hỏi như mình đãbiết tất cả vậy? Hay... cô ấy là phù thủy?Hơi rùng mình, tôi lại nhớ đến bộ phim The Moon that embraces the Sun đangchiếu trên mạng mà em gái của tôi suốt ngày lên giành giật máy tính để xem bằngđược. Trong phim cũng có một cô phù thủy xinh đẹp tên là Wol, chỉ nhìn ngườikhác trong lần gặp đầu tiên mà đã nói vanh vách tính tình ông ta thế nào, bị bệnhgì, thậm chí còn chỉ ra... vợ của ông ta bỏ nhà đi vì lý do gì nữa. Mà tôi cũng dámchắc, Mắt Nâu đẹp chẳng thua kém gì cô diễn viên Han Ga In đóng vai phù thủyđó.Thôi thì, muốn biết phải hỏi, tôi đành ngậm ngùi ngồi xuống chiếc ghế bên của bànbên cạnh bàn cô ấy (bực thật, tôi mất tự tin đến nỗi không dám ngồi đối diện MắtNâu), hỏi:- Này, sao b ...