Và trong khi em lấy hết sự tập trung tìm mọi câu chuyện vô thưởng vô phạt để ngăn không cho mình ôm anh, dường như trớ trêu, trời lại càng lạnh hơn... Không có chỗ cho sự hời hợt trong tình yêu. ... - Ly, Em thấy không? Thấy ngôi nhà của chúng mình không? Anh rất hay cười. Cho dù là khi anh cười, khuôn mặt đẹp trai nhăn lại, mắt híp tịt và đuôi mắt anh nheo nheo
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hẹn hò với người cũHẹn hò với người cũVà trong khi em lấy hết sự tập trung tìm mọi câu chuyện vô thưởng vô phạtđể ngăn không cho mình ôm anh, dường như trớ trêu, trời lại càng lạnh hơn... Không có chỗ cho sự hời hợt trong tình yêu....- Ly, Em thấy không? Thấy ngôi nhà của chúng mình không?Anh rất hay cười. Cho dù là khi anh cười, khuôn mặt đẹp trai nhăn lại, mắt híp tịtvà đuôi mắt anh nheo nheo. Nhưng không thể phủ nhận là anh cười rất tươi. Tựnhiên giống một đứa trẻ và tươi tắn hơn hướng dương trong nắng.Em gặp anh lần đầu là vào năm lớp 10. Không khó để một chàng trai cao ráo, sángsủa và vui tính trở thành đề tài bất tận của lũ con gái. Lên đại học, em - một đứacon gái hết sức bình thường - và anh cùng thi vào Mĩ thuật Công nghiệp.Một điều không bình thường, mình yêu nhau.Được một năm thì bỏ.Em còn chẳng nhớ rõ lí do ta chia tay.Tại sao Minh nhỉ?Chỉ nhớ đó là một tối tháng 10, anh khóc rất to khi nói câu chia tay.Là lần đầu anh khóc, kể từ khi em biết anh.Là lần đầu, em tuyệt vọng đến thế.Là lần đầu, em hiểu mình sắp xa nhau, thật đến thế. Sau cả trăm lần mình hờn giận,như bao kẻ yêu đương khác.Nên em đồng ý.Một cách bất cần, em đồng ý.Để giữ tự trọng, em đồng ý.Gần như sau đó, anh thôi học để chuyển sang hệ tại chức Kinh tế. Đó là nhữngđiều cuối cùng em nghe được. Anh bước hoàn toàn khỏi cuộc sống của em và emđể anh làm điều đó. Dẫu sao, em đã căm thù cái ngày anh ra đi. ***Một tối thứ bảy và Hoàng không đón em đi chơi. Nằm ườn ra xem phim và địnhbụng đi ngủ sớm sau một cốc cacao nóng là một ý tưởng hưởng thụ không thểmượt hơn. Sáng mai, hai đứa sẽ lên tàu đi Sapa và Hoàng muốn hoàn thành nốtcông việc cho mấy ngày nghỉ phép. Chỉ tưởng tượng đang cuộn tròn trong vòng tayấm áp của Hoàng, em đã thấy mắt mình lim dim và giấc ngủ rất gần.Nếu như tin nhắn của anh không đến.- Vẫn dùng số này chứ ấy ơi?Chẳng hiểu sao em reply rất nhanh, cũng rất cợt nhả:- Sao lại không? Hôm nay trời không bão, rồng lại ghé nhà tôm thế này.- Ra là tôm ở nhà. May quá. Anh định xin cái hẹn.- Cũng được thôi. Hôm nay em cũng rỗi. Hẹn ở đâu đây anh?Em đồng ý cái rụp, mặc dù bản thân lại đang trách mình dễ dãi. Hoặc bởi bỗng emthấy tâm trí mình đang làm một phép thử mà chính em không hiểu.- Để anh qua đón em đi. Hi vọng em không phiền. Anh đang ở gần thôi. ***Đúng 8h tối, chuông cửa kéo em ra khỏi hai lớp chăn. Sự thật là em chẳng sửa soạngì nhiều. Ăn vận quá đẹp và ra đường với người yêu cũ - việc đấy khéo dìm chếtem trong cảm giác tội lỗi với Hoàng. Cửa vừa mở, anh xuất hiện với nụ cười cứnhư thể anh chỉ chực thấy em để cười vậy. Giọng rất dịu dàng, anh nói:- Chào em.- Đợi em khóa cửa đã.- Vào lấy thêm cái áo đi. Ngoài trời hơi lạnh đấy.Không phải hơi lạnh mà là rất lạnh. Em co ro thân mình bên trong lớp cardiganmỏng tang. Chỉ tại ngày thứ bảy lười biếng ở lỳ trong nhà nên mù tịt về mọi thứbên ngoài. Và cái chính là em cố ý làm trái lời anh khi nhảy cái huỵch lên xe ngaylúc đấy - em đang thời trang phang thời tiết rất ngọt. Anh bảo có thể ôm. Em ngại.Thế nên nép rất sát sau lưng anh. Vẫn bờ vai rộng, nhưng gầy. Mái tóc gọn gàng,hơi xoăn ở đỉnh đầu. Vẫn khuôn mặt thư sinh, dẫu có chút từng trải và già dặn hơnlần cuối mình ôm nhau. Cảm tưởng cái ôm rất chặt qua eo anh mới chỉ hôm qua.Em thấy mặt mình nóng bừng. Cứ sợ anh đọc vị suy nghĩ, cố tình bắt đầu bằng câurất nhạt:- Xe trước đâu anh?- À. Anh bán rồi.- Sao bán.- Nợ lô đề.- Hả?- Không bán, chắc hôm nay không qua đón em được nữa rồi.Tí nữa em cười phá lên. Anh vẫn thế. Một khi đã không muốn kể, đố ai cậy đượcmiệng. Những lúc đấy, anh hay đùa. Giọng tưng tửng, mặt rất phớt. Đáng yêukhông chịu được. Phụ nữ thích người làm họ cười, chẳng trách đếm những nàngtheo anh là điều thừa hơi nếu em làm. Nhớ hồi hai đứa yêu nhau, khối cô ghentuông ra mặt khi anh đèo em trên chiếc LX trắng của anh. Khi ấy, em thường ômanh chặt hơn. Bờ môi mãn nguyện, ánh mắt tự hào. ***Hồi yêu nhau, em nhớ, mình hay hỏi anh nhiều điều. Không phải như những đôiyêu nhau thèm lời có cánh. Đơn giản, những gì em hiểu về anh không nhiều nhặn,mặc dù đã biết anh bốn năm trời. Một kịch bản quen thuộc là thế này:- Anh thật kì lạ.Anh sẽ đắc ý mà cười thích thú:- Ừ chuẩn. Sao em lại nói thế?.- Ý em là em không thể hiểu được tại sao con cưng của đội tuyển toán lại là trùmtrốn học cấp trường. Tại sao chuyên gia đầu têu pha trò phá hoại của lớp lại đạtgiải trong cuộc thi làm... thơ tình. Và một người yêu kinh doanh tưởng chết lại thivào Mĩ thuật - cho dù là anh có vẽ rất đẹp đi chăng nữa.Rồi anh sẽ chìa chìa hai bàn tay ra, điệu bộ bế tắc, diễn rất… ngơ:- Ừ. Cuộc sống vốn rất mâu thuẫn mà em. Haizz.- Mâu thuẫn cái con khỉ. Mà...- Em lại làm sao nữa đây?- Mà tại sao một ngườ ...