Kiên vít ga đều, chiếc xe máy đưa hai người lướt nhanh trên con đường quốc lộ thẳng tắp, gió từ cánh đồng của một ngày hè mát mẻ hiếm khẽ hoi lùa vào mặt và tà áo làm anh thấy trong lòng lâng lâng và buồn man mác. Anh nghe hương cỏ dại của đồng quê vòng quấn vào tà áo,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hẹn ước quay về Hẹn ước quay vềKiên vít ga đều, chiếc xe máy đưa hai người lướt nhanh trên con đường quốc lộthẳng tắp, gió từ cánh đồng của một ngày hè mát mẻ hiếm khẽ hoi lùa vào mặt vàtà áo làm anh thấy trong lòng lâng lâng và buồn man mác. Anh nghe hương cỏ dạicủa đồng quê vòng quấn vào tà áo, và hương nồng của lúa mới gặt bay quanh suynghĩ của anh, hương vị của đồng quê thấm vào suy nghĩ anh, làm anh hồi tưởng rấtnhiều về tuổi thơ đang được tái hiện trong đầu óc mình như một cuốn phim quaychậm. Gần 9h sáng, ánh nắng sau cơn mưa đêm qua bắt đầu vẽ lên trên nền trờinhững mảng màu sáng dần.- Sắp đến nơi rồi phải không ạ? – Giọng Thư nhẹ nhàng hắt lên từ phía sau cũngkhông khỏi làm Kiên giật mình, vùng vẫy thoát khỏi những suy nghĩ mơ hồ vàmiên man.- Ừm, sắp đến rồi em, đây là quê hương anh. Trong lòng anh, nó là một nơi trùphú, giàu tình yêu thương và tuyệt đẹp – Kiên nói bâng quơ, thú thật anh khôngnghĩ ra điều gì hơn để nói với Thư lúc này, hình ảnh của quê hương nhắc nhớ vớianh quá nhiều về thứ gọi là quá khứ.Khác hẳn với lòng Kiên, Thư thấy được cảm giác bối rối và hồi hộp hiện hữu tronglòng mình , nàng mở túi ra, soi gương và nhìn vào đồng hồ trên điện thoại. Kiên làmối tình đầu của nàng, hai người đã hẹn hò một cách ít công khai trong vòng hainăm rồi, đây là lần đầu tiên Kiên đưa nàng về gặp bố mẹ anh. Nàng đang thầmtưởng tượng ra bố mẹ và em trai anh sẽ trông như thế nào. Thư lặng im và thở khekhẽ, nàng nghe tim mình đập mạnh, mùi hoa oải hương phả ra từ cơ thể Kiên gợitrong Thư nhiều xúc cảm, những cảm xúc yêu thương, nhiều thêm nữa động đậy vàrun run trong lòng Thư một cách mãnh liệt.Kiên không nghĩ đến Thư, anh không quay đầu lại, đôi mắt anh nheo nheo bởi ánhnắng và những dòng suy nghĩ đầy lên trong anh như nước triều cuốn, Kiên rẽ vàomột con đường nhỏ xuyên giữa cánh đồng, và chạy dọc con đường là những câycau thẳng tắp trông xa như một đường viền duyên dáng. Kiên lái xe đi vào khôngsâu, và đỗ lại ở một ngôi nhà cấp 4 nhỏ bé nằm giữa một khu vườn rộng lớn vàxanh mướt, toàn là những cây cối đang trỗi dậy sau cơn mưa và vươn mình đónánh sáng. Kiên đỗ xe lại, đưa tay mở then chốt ở phía trong cửa, Thư thấy lòngnàng xách túi quà đã chuẩn bị sẵn và bước vào trong sân một cách e dè.Sân nhà được lát gạch bát đã phai màu, và mảnh vườn trước nhà được trồng rấtnhiều hoa hồng rất đẹp. Vườn hoa hồng với nhiều màu khác nhau đang lung linhdưới ánh nắng, và mùi hương của những bông hồng được nở trong tự nhiên dội lênthơm ngát. Thư không giấu được hồi hộp khi ngần ngừ chờ đợi Kiên để cùng bướcvào căn nhà. Một bác trai tuổi quá trung niên, mái tóc hoa râm, dáng người mảnhnhỏ rất giản dị chạy ra đón 2 người. Vừa nhìn thấy Kiên, bác trai nở nụ cười tươivà khẽ vẫy hai người.- Kiên về rồi à con? Bạn con đây à?- Cháu chào bác – Thư cúi đầu rất kính cẩn.- Hai con vào nhà đi.Kiên và bác trai nói chuyện rất lâu, toàn những câu chuyện về những ai Thư khônghiểu, nàng đưa mắt nhìn quanh những đồ đạc được bài trí trong nhà và trong mắtcủa 2 người đang ngồi gần nàng. Nàng bắt đầu suy nghĩ về những lời nói của Kiênvề gia đình mình, rằng bố mẹ anh đều là doanh nhân, và đây có vẻ như là một giađình làm nông nghiệp, bao quanh ngôi nhà này là đồng ruộng và vườn tược rất sumsuê.- Trung chưa được nghỉ hè hả bố? Hôm qua em vừa gọi điện rủ con đi đánh bóngbàn.- Nó chưa, đang thi nốt mấy môn cuối, nó nói đi học xa, nhớ nhà lắm, lúc nào cũngmuốn về gặp bố mẹ – Bác trai lại cười.Thư thấy bối rối, vì theo lời Kiên kể thì anh có em gái chứ không phải em trai,người mà Kiên gọi là bố này, khiến Thư hoài nghi. Thư nhìn quanh, ngôi nhà bagian, được bày biện rất đơn sơ, có điều, trên tường được treo một cây vĩ cầm làmnàng rất chú ý và buột miệng hỏi.- Bác ơi, nhà mình có ai chơi vĩ cầm hả bác?Câu hỏi có chút ngây thơ của Thư làm bác trai lộ rõ vẻ bối rối. Kiên đã nhanhchóng chen vào.- Đó là đàn của anh, anh đã chơi khi nhỏ.- Tại bây giờ anh toàn chơi ghi ta.- Ừm – Kiên hiền hậu.- Bố ơi, con đưa Thư đi một lát bố nhé.- Ừ, bố xuống bếp nấu cơm, lát hai đứa về ăn cơm.- Không, bố để lát nữa chúng con về sẽ nấu. Mà mẹ sắp về chưa hả bố, con muốnđưa Thư đến chào mẹ.- Sắp về rồi, giờ này sắp vãn chợ rồi mà con. Người đàn ông nhìn Kiên và Thư thậtâu yếm. Thư thấy trong lòng vui vui, nàng nhoẻn miệng cười thật hồn nhiên.Kiên dắt tay nàng đi qua cánh cổng màu đỏ có giàn hoa giấy xinh xinh, trời nắnghồng tươi, và hơi ẩm từ không khí bay lên theo từng cơn gió nhẹ, Kiên siết chặt tayThư, đưa nàng đi trên những thửa ruộng đã được cấy, mà lúa non đã vươn lên mơnmởn, nhìn thật thích mắt. Thư ngước nhìn Kiên, chàng trai mà nàng yêu, rực rỡdưới ánh nắng, Kiên đẹp và cao lớn như một bức tượng sáp. Ánh nắng làm Thưnhìn rõ gương mặt anh, và nhận ra, trên gương mặt anh hiện rõ một vẻ buồn rũ vàtrầm ngâm.- Đó không phải là bố anh, và cũng không phải là nhà anh đúng không? Thư bốirối.Kiên mỉm cười, nhìn Thư, buồn bã:- Em đúng rồ ...