Con người là đối tượng nghiên cứu của nghệ thuật tạo hình nói chung và điêu khắc nói riêng, là đề tài và nguồn cảm hứng bất tận để các nghệ sĩ sáng tạo. Trong nền lịch sử nghệ thuật thế giới thì thời kỳ Phục Hưng là thời kỳ đã đạt đến đỉnh cao về nghệ thuật tạo hình và nghiên cứu hình thể con người
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hình tượng con người trong các tác phẩm điêu khắc
Hình tượng con người trong các tác phẩm điêu khắc
I. Phần mở đầu:
Con người là đối tượng nghiên cứu của nghệ thuật tạo hình nói chung và
điêu khắc nói riêng, là đề tài và nguồn cảm hứng bất tận để các nghệ sĩ sáng tạo.
Trong nền lịch sử nghệ thuật thế giới thì thời kỳ Phục Hưng là thời kỳ đã đạt đến
đỉnh cao về nghệ thuật tạo hình và nghiên cứu hình thể con người. Bản thân tôi yêu
thích nghệ thuật cổ điển và muốn tìm hiểu về giá trị và những thành tựu của nghệ
thuật điêu khắc thời kỳ này, vì vậy tôi thực hiện bài viết này với mong muốn tìm
hiểu thêm những kiến thức mỹ thuật về thời kỳ Phục Hưng. Tìm hiểu những giá trị
nghệ thuật của một số tác phẩm điêu khắc tiêu biểu của thời đại cũng như giá trị
nhân văn của tư tưởng nghệ thuật và thế giới quan của các nghệ sĩ đương thời, qua
đó rút ra được những kiến thức bổ ích cho bản thân cũng như có cái nhìn nghiêm
túc hơn trong việc nghiên cứu và sáng tạo đối với đối tượng con người để xác định
con đường, khuynh hướng sáng tác sau này.
Trong phạm vi và yêu cầu, bài viết chỉ tập trung tìm hiểu một số tác phẩm điêu
khắc tiêu biểu (đối với bản thân) của thời kỳ Phục Hưng, một số điêu khắc gia tên
tuổi như Donatello, Durer và Michelangelo… Bên cạnh đó, tôi cũng muốn tìm hiểu
thêm về một nghệ sĩ nổi tiếng của thời kỳ cận đại, Auguste Rodin, người chuyên
nghiên cứu và sáng tác đề tài con người. Ông được cho là nhà điêu khắc tiên phong
của ngành điêu khắc hiện đại.
Qua sự phân tích, so sánh để thấy được bước phát triển của tư duy nghệ thuật điêu
khắc hình thể con người qua từng thời kỳ. Trong bài viết này có sử dụng một số tài
liệu thu thập được và sưu tầm các tranh ảnh về tác phẩm dùng để minh họa và dẫn
chứng cho việc phân tích tác phẩm để hoàn thành bài viết.
II. Phần nhập đề
- Sơ lược về khuynh hướng nghệ thuật của thời kỳ Phục Hưng
Phong trào Phục Hưng (Châu Âu vào khoảng thế kỷ 14-16) hiểu theo nghĩa
hẹp là một thời kỳ của lịch sử nghệ thuật, là cuộc tái sinh của các giá trị nghệ thuật,
tư tưởng, khoa học của thời kỳ Cổ Đại và sự sống lại, phát triển rực rỡ của nền văn
minh phương Tây. Đây là giai đoạn phát triển chuyển tiếp ở Châu Âu sau thời kỳ
Trung Cổ.
Chủ nghĩa nhân văn chính là phong trào tinh thần cơ bản của thời kỳ này. Các nghệ
sĩ tên tuổi như Leonardo Da Vinci, Brunelleschi, Lorezo Rhiberti và Donatello là
những người mở đường cho hướng đi mới trong nghệ thuật có tiền thân là Nicola
Pisano, Giotto… Bên cạnh sự mô phỏng theo nghệ thuật Cổ Đại là việc nghiên cứu
thiên nhiên tích cực hơn, một khía cạnh quan trọng trong lịch sử phát triển của
nghệ thuật Phục Hưng. Các nghệ sĩ cố gắng diễn tả lại sự vật một cách hiện thức
nhất, họ có tư tưởng tôn trọng tự nhiên và đi tìm cái đẹp hoàn mỹ, vì vậy đôi khi sự
vật trong tự nhiên qua bàn tay tài hoa của nghệ sĩ trở nên hoàn hảo hơn, lý tưởng
hơn thực tế. Họa sĩ Giotto được khen ngợi là có thể
vẽ lại sự vật giống như trong tự nhiên mà không ai trước ông có thể đạt được. Xu
hướng tạo hình sự vật và con người theo tự nhiên từ đó là một trong những ý muốn
chính của các nghệ sĩ. Một khuynh hướng khác trong mỹ thuật Phục Hưng là sự
pha trộn giữa nghệ thuật và khoa học, bởi vì người nghệ sĩ thời bấy giờ có thể là
một nhà thông thái am tường nhiều lĩnh vực, ví dụ như Leonardo Da Vinci, ông
vừa là họa sĩ vừa là nhà thơ, kỹ sư chế tạo máy, nhà giải phẫu học… Bức phác họa
Người đàn ông Vitrucius là một ví dụ tiêu biểu cho sự pha trộn giữa nghệ thuật và
khoa học. Các nghệ sĩ cố gắng diễn tả một con người đẹp hoàn hảo, kích thước và
tỉ lệ lý tưởng đều đóng một vai trò quan trọng trong việc diễn tả cơ thể con người
trong hội họa và điêu khắc. Với cách phối cảnh cổ điển, các nghệ sĩ đã phát triển
một phương pháp để diễn tả sự rút ngắn trong chiều sâu không gian với tính chính
xác của toán học, luật xa gần, quang học được ứng dụng để phối cảnh.
III. Nội dung
1.Một số nhà điêu khắc tiêu biểu của thời kỳ Phục Hưng
Tiêu biểu cho nghệ thuật điêu khắc Phục Hưng thời kỳ đầu là cái tên Donatello
với những tượng và phù điêu đồng, các tác phẩm của ông xoay quanh đề tài tôn
giáo, đề tài phổ biến lúc bấy giờ nhưng nghệ thuật của Donatello luôn có những nét
tươi mới và có sự khác biệt đáng kể. Những bức phù điêu Thánh Mac, Madona
Cherubin, Madona Orlandini, Hạ thánh giá, Lời phán bảo…
không đơn thuần là những điển tích trong kinh thánh mà ở đó có những nét rất gần
gũi, đời thường. Donatello rất xuất sắc với nghệ thuật đúc đồng, các tác phẩm của
ông đều rất khỏe khoắn với những nét chạm khắc dứt khoát mà tinh tế. Sau này
chính Michelangelo đã thừa nhận ông đã học hỏi rất nhiều ở nghệ thuật của
Donatello, có thể coi ông là người mở đường cho điêu khắc thời kỳ Phục Hưng.
Đánh dấu bước phát triển rực rỡ của nghệ thuật điêu khắc Phục Hưng là sự xuất
hiện của điêu khắc gia đại tài Michelangelo (1475-1564), ông là tác giả của những
tác phẩm có sức lôi cuốn cao nhất trong lịch sử mỹ thuật cùng với Leonardo Da
Vinci. Ông là người tạo ra giá trị đỉnh cao cho mỹ thuật Phục Hưng, cùng đó là sự
ảnh hưởng sâu sắc đến nền mỹ thuật phương Tây sau này. Nếu như Donatello nổi
tiếng với những tác phẩm điêu khắc đồng thì Michelangelo lại được người đời
công nhận là “bàn tay làm sống dậy những phiến đá”. Một số tác phẩm của ông
thường mô tả về những thực thể đa thần giáo hơn là các thực thể mang tính Thiên
chúa giáo, trái ngược hoàn toàn với xu hướng tạc tượng thời bấy giờ nhưng các tác
phẩm này đã nhận được sự ngưỡng mộ của phong trào Phục Hưng đỉnh cao, các
tác phẩm nổi tiếng của Michelangelo lấy đề tài trong kinh thánh như Pietà (1498-
1500) và đỉnh cao sự nghiệp của ông là tượng David (1501-1504), sau này ông còn
thực hiện nhiều kiệt tác khác trong đó có hai bức tượng Người Nô lệ bị giam giữ và
Người Nô lệ chết (1510-1513).
2. Phong cách nghệ thuật – sự thể hiện hình tượng con người trong các tác
phẩm đ ...