![Phân tích tư tưởng của nhân dân qua đoạn thơ: Những người vợ nhớ chồng… Những cuộc đời đã hóa sông núi ta trong Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm](https://timtailieu.net/upload/document/136415/phan-tich-tu-tuong-cua-nhan-dan-qua-doan-tho-039-039-nhung-nguoi-vo-nho-chong-nhung-cuoc-doi-da-hoa-song-nui-ta-039-039-trong-dat-nuoc-cua-nguyen-khoa-136415.jpg)
Hở chút là ly dị
Số trang: 5
Loại file: doc
Dung lượng: 67.00 KB
Lượt xem: 6
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Hôm nay sinh nhật Hà. Cô rất thích cái cảm giác mỗi năm nhìn lại, ngắm trong gương thấy mình vẫn còn trẻ đẹp, mảnh mai. Ở tuổi “băm mí” với hai đứa con lớn trộng, Hà cứ như cô sinh viên nhí nhảnh ngày nào mới lạ. Tiền bạc chi xài cho gia đình được Sơn – chồng cô, chu cấp đầy đủ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hở chút là ly dị Hở chút là ly dị Hôm nay sinh nhật Hà. Cô rất thích cái cảm giác mỗi năm nhìn lại, ngắm trong gương thấy mình vẫn còn trẻ đẹp, mảnh mai. Ở tuổi “băm mí”Bàn tiệc thắp nến sáng với hai đứa con lớn trộng, Hàlung linh… cứ như cô sinh viên nhí nhảnhngày nào mới lạ. Tiền bạc chi xài cho gia đình đượcSơn – chồng cô, chu cấp đầy đủ.Hà có một công việc ổn định, nhàn nhã, chủ yếu có việccho đỡ buồn chứ không phải vì tiền lương. Cô thích tổchức cuộc sống cho mình, tận hưởng từng giây từng phútcuộc đời vốn dành nhiều ưu ái cho cô.Chiều nay Hà bảo người làm dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ,thắp nến sáng lung linh với bàn tiệc thịnh soạn gồm rượuvà hoa. Hai đứa nhỏ cô đã gửi về ngoại, xong việc rồi chịgiúp việc cũng về. Cô muốn thiên đường đêm nay chỉ cócô và chồng mà thôi.Thế mà Hà cứ chờ, kim đồng hồ chầm chậm xê dịchnặng nề như tiếng đập trái tim cô đang vang lên từng hồi.Hay Sơn đang tìm quà cho cô ở một cửa hiệu sang trọngnào đấy? Sơn vốn yêu chiều vợ nên khá kỹ tính, lựa chọnquà hơi lâu chăng? Nhưng lâu gì thì đến giờ này anh cũngphải về nhà rồi mới đúng.Ngoài đường gió se lạnh. Đang mùa mưa, lại có nhữngcơn áp thấp bất thường, trời vần vũ chuyển mưa. Mọingười ai cũng hối hả về nhà, Sơn ở đâu nhỉ? Hay là anhấy gặp tai nạn? Biết đâu Sơn vội về với vợ nên bị tôngxe…Hàng trăm câu hỏi giằng xé Hà. Cô gọi điện di độngcho chồng liên tục nhưng đều ngoài vùng phủ sóng. Biếtđâu anh ấy đang trong vùng “phủ chăn” của một con nhỏnào đó nên quên mất đường về…Đầu óc Hà ong ong nhưlửa.Tiếng xe quen thuộc nơi đầu ngõ, tiếng mở cửa khe khẽcàng khiến Hà điên tiết. Chưa kịp để Sơn vào nhà, Hà đãhét tướng:- Chết ở đâu, sao giờ này mới về?Sơn năn nỉ vợ gần một tiếng đồng hồ nhưng Hà vẫnchưa tha cho Sơn. Cô cũng mềm lòng, muốn làm huề nhưng bụng cứ tức anh ách, nhất định phải cho anh ấy khổ sở bằng với khoảng thời gian vật vã đợi chờ của mình cho “công bằng”! Mấy lần trước, sơn đều xuống nước, làm mọi thứ chỉ để lấy lại đượcnụ cười của Hà. Cũng bởi vì từ lúc mới cưới, biết chồngsi mê mình, hở chút là đòi ly dị khiến Sơn hốt hoảng vanxin ngay. Cô cứ thế mà làm tới, mười mấy năm nay chiêunày đều mang lại kết quả rất tốt. Hà đập mạnh tờ giấytrắng lên bàn:- Ham ăn ham nhậu thế thì viết đơn đi, ly dị là xong,tha hồ nhậu khỏi sợ ai làm phiền.Nhưng đợt này Sơn lấy bút ký thẳng vô tờ giấy, rồi dívào mặt Hà:- Tôi ký rồi đó, cô muốn viết gì thì cứ viết đi. Tôinhịn cô lâu quá rồi, trước thì vì yêu vợ, sa vì con, hở chútđòi ly dị. Mỗi lần giận là mỗi lần ly dị hay sao? Cô thíchly dị thế thì cứ ly dị một lần cho biết!Hà ngơ ngác không biết tính tiếp ra sao. Cô xách túi đồ đithẳng về nhà cha mẹ ruột. Thấy con gái mắt mũi đỏ hoexuất hiện trước cửa nhà, mẹ Hà chẳng thèm ra mởcổng,còn đuổi như đuổi tà:- Vợ chồng giận nhau thì ở nhà mà hòa giải, qua đâylàm chi? Mẹ còn lạ gì cái thói hở chút đòi bỏ nhau củabây. Nghĩa phu thê là trọng, giận gì thì nói chứ đừng baogiờ đòi chia tay, có ngày thành sự thật thì hối không kịp.Hà nức nở quay gót. Cô không ngờ Sơn đi theo mình nãygiờ. Choàng chiếc áo ấm qua vai cô, anh thì thầm:- Thôi, mẹ đuổi rồi thì về. Lần sau có đánh có chửigì anh cũng được, nhưng đừng bao giờ nói ly dị nghechưa?Hà đấm vào lưng chồng mấy cái:- Có lần sau nữa hả?Hỏi chồng hay là tự hỏi mình, Hà biết câu trả lời sẽkhông bao giờ có cái lần sau ấy nữa.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hở chút là ly dị Hở chút là ly dị Hôm nay sinh nhật Hà. Cô rất thích cái cảm giác mỗi năm nhìn lại, ngắm trong gương thấy mình vẫn còn trẻ đẹp, mảnh mai. Ở tuổi “băm mí”Bàn tiệc thắp nến sáng với hai đứa con lớn trộng, Hàlung linh… cứ như cô sinh viên nhí nhảnhngày nào mới lạ. Tiền bạc chi xài cho gia đình đượcSơn – chồng cô, chu cấp đầy đủ.Hà có một công việc ổn định, nhàn nhã, chủ yếu có việccho đỡ buồn chứ không phải vì tiền lương. Cô thích tổchức cuộc sống cho mình, tận hưởng từng giây từng phútcuộc đời vốn dành nhiều ưu ái cho cô.Chiều nay Hà bảo người làm dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ,thắp nến sáng lung linh với bàn tiệc thịnh soạn gồm rượuvà hoa. Hai đứa nhỏ cô đã gửi về ngoại, xong việc rồi chịgiúp việc cũng về. Cô muốn thiên đường đêm nay chỉ cócô và chồng mà thôi.Thế mà Hà cứ chờ, kim đồng hồ chầm chậm xê dịchnặng nề như tiếng đập trái tim cô đang vang lên từng hồi.Hay Sơn đang tìm quà cho cô ở một cửa hiệu sang trọngnào đấy? Sơn vốn yêu chiều vợ nên khá kỹ tính, lựa chọnquà hơi lâu chăng? Nhưng lâu gì thì đến giờ này anh cũngphải về nhà rồi mới đúng.Ngoài đường gió se lạnh. Đang mùa mưa, lại có nhữngcơn áp thấp bất thường, trời vần vũ chuyển mưa. Mọingười ai cũng hối hả về nhà, Sơn ở đâu nhỉ? Hay là anhấy gặp tai nạn? Biết đâu Sơn vội về với vợ nên bị tôngxe…Hàng trăm câu hỏi giằng xé Hà. Cô gọi điện di độngcho chồng liên tục nhưng đều ngoài vùng phủ sóng. Biếtđâu anh ấy đang trong vùng “phủ chăn” của một con nhỏnào đó nên quên mất đường về…Đầu óc Hà ong ong nhưlửa.Tiếng xe quen thuộc nơi đầu ngõ, tiếng mở cửa khe khẽcàng khiến Hà điên tiết. Chưa kịp để Sơn vào nhà, Hà đãhét tướng:- Chết ở đâu, sao giờ này mới về?Sơn năn nỉ vợ gần một tiếng đồng hồ nhưng Hà vẫnchưa tha cho Sơn. Cô cũng mềm lòng, muốn làm huề nhưng bụng cứ tức anh ách, nhất định phải cho anh ấy khổ sở bằng với khoảng thời gian vật vã đợi chờ của mình cho “công bằng”! Mấy lần trước, sơn đều xuống nước, làm mọi thứ chỉ để lấy lại đượcnụ cười của Hà. Cũng bởi vì từ lúc mới cưới, biết chồngsi mê mình, hở chút là đòi ly dị khiến Sơn hốt hoảng vanxin ngay. Cô cứ thế mà làm tới, mười mấy năm nay chiêunày đều mang lại kết quả rất tốt. Hà đập mạnh tờ giấytrắng lên bàn:- Ham ăn ham nhậu thế thì viết đơn đi, ly dị là xong,tha hồ nhậu khỏi sợ ai làm phiền.Nhưng đợt này Sơn lấy bút ký thẳng vô tờ giấy, rồi dívào mặt Hà:- Tôi ký rồi đó, cô muốn viết gì thì cứ viết đi. Tôinhịn cô lâu quá rồi, trước thì vì yêu vợ, sa vì con, hở chútđòi ly dị. Mỗi lần giận là mỗi lần ly dị hay sao? Cô thíchly dị thế thì cứ ly dị một lần cho biết!Hà ngơ ngác không biết tính tiếp ra sao. Cô xách túi đồ đithẳng về nhà cha mẹ ruột. Thấy con gái mắt mũi đỏ hoexuất hiện trước cửa nhà, mẹ Hà chẳng thèm ra mởcổng,còn đuổi như đuổi tà:- Vợ chồng giận nhau thì ở nhà mà hòa giải, qua đâylàm chi? Mẹ còn lạ gì cái thói hở chút đòi bỏ nhau củabây. Nghĩa phu thê là trọng, giận gì thì nói chứ đừng baogiờ đòi chia tay, có ngày thành sự thật thì hối không kịp.Hà nức nở quay gót. Cô không ngờ Sơn đi theo mình nãygiờ. Choàng chiếc áo ấm qua vai cô, anh thì thầm:- Thôi, mẹ đuổi rồi thì về. Lần sau có đánh có chửigì anh cũng được, nhưng đừng bao giờ nói ly dị nghechưa?Hà đấm vào lưng chồng mấy cái:- Có lần sau nữa hả?Hỏi chồng hay là tự hỏi mình, Hà biết câu trả lời sẽkhông bao giờ có cái lần sau ấy nữa.
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
nghệ thuật sống nghệ thuật làm chồng nghệ thuật làm vợ cách dạy con cái bệnh phụ nữ bệnh nam giớiTài liệu liên quan:
-
SỰ KHÁC BIỆT GIỮA NGƯỜI VIỆT NAM VÀ NGƯỜI NHẬT
15 trang 239 0 0 -
Bộ câu hỏi kiểm tra kỹ năng giao tiếp của bạn (Có đáp án)
19 trang 235 0 0 -
Nghệ thuật sống - Cổ học tinh hoa
530 trang 231 0 0 -
Tìm hiểu Thuật Xử Thế Của Người Xưa
15 trang 218 0 0 -
Môi trường làm việc cho nhân viên - đôi điều cần nói!
6 trang 216 0 0 -
Những điều cần phải biết trên hành trang đời người
5 trang 213 0 0 -
Vai trò của giao tiếp phi ngôn ngữ trong nghệ thuật giao tiếp.
5 trang 206 0 0 -
14 nguyên tắc thành công (Phần 10)
7 trang 193 0 0 -
10 Doanh nghiệp ‘khủng' do phái đẹp đặt nền móng
9 trang 133 0 0 -
DÙNG BINH PHÁP TÔN TỬ ĐỂ CHINH PHỤC PHÁI YẾU
7 trang 127 0 0