Danh mục

Hoa bằng lăng nở muộn....

Số trang: 38      Loại file: pdf      Dung lượng: 308.80 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn bao trùm vạn vật. Và dưới ánh hoàng hôn, những bông hoa bằng lăng nở muộn còn sót lại càng trở nên đậm sắc như để chung vui cho niềm hạnh phúc của người con gái mang tên Bằng Lăng… Một buổi chiều dạo bước trên con phố gần nhà, đứng trước một quán cafe, bên ngoài trồng một cây hoa bằng lăng tím đang mùa nở rộ, Việt bị thu hút ngay bởi cái tên của nó: Hương Bằng Lăng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoa bằng lăng nở muộn.... Hoa bằng lăng nở muộn... bên ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn bao trùm vạn vật. Và dưới ánh hoàng hôn,những bông hoa bằng lăng nở muộn còn sót lại càng trở nên đậm sắc như đểchung vui cho niềm hạnh phúc của người con gái mang tên Bằng Lăng…Một buổi chiều dạo bước trên con phố gần nhà, đứng trước một quán cafe, bênngoài trồng một cây hoa bằng lăng tím đang mùa nở rộ, Việt bị thu hút ngay bởicái tên của nó: Hương Bằng Lăng. Mở cửa bước vào trong, không gian quán mở ravới màu tím nhạt vô cùng mát mắt. Chọn một vị trí khiêm nhường ở góc quán, anhlên tiếng gọi người phục vụ. Một cô gái trẻ bước ra. Cô gái ấy khoác trên người bộváy màu tím nhạt, khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu như một thiên thần. Khuôn miệngnhỏ nhắn, đôi mắt trong veo, tinh nghịch nhưng ẩn sâu bên trong có một vẻ vôcùng mạnh mẽ và quyết liệt. Việt đờ người nhìn cô như bị thôi miên. Trước ánhmắt của người đàn ông đối diện, cô ngại ngùng, nở một nụ cười để che đi sự lúngtúng. Việt vẫn nhìn cô, nụ cười ngọt ngào gợi cho anh nhớ về một người. Cô đưara trước mặt anh một menu đồ uống. Anh thoáng đưa mắt qua menu rồi bảo cô:Cho tôi một cafe đen!Cô gái không nói gì, lại chỉ cúi người chào anh rồi bước vào bên trong. Lát sau, cômang ly cafe ra, khi vừa để anh ngửi được mùi cafe thơm lừng, cô đã khẽ lay vaianh, sau đó chỉ vào cây đàn trên bục ý hỏi: Anh có muốn nghe một bản nhạckhông?Anh chợt nhận ra đó là một cô gái câm. Hiểu ý, anh khẽ gật đầu rồi lại cúi xuống.Cô bước đến phía cây đàn, ngồi xuống chiếc ghế màu trắng, khẽ đặt mười ngón taython dài mềm mại lên những phím đàn. Cô đưa mắt liếc nhìn anh: Anh khoác trênmình bộ vest màu đen lịch lãm. Khuôn mặt điển trai với đôi mắt sâu thẳm ẩn chứamột nỗi buồn nào đó. Thực sự vô cùng hấp dẫn. Cô nghe trong lòng ẩn chứa mộtniềm vui nho nhỏ, khẽ mỉm cười và lướt qua giai điệu của bản nhạc: Hương hoamùa thu” - bản nhạc do chính anh trai cô sáng tác. Những nốt nhạc đầu tiên vanglên, Việt thấy như cả một miền kí ức xa xôi lại hiện về trong anh, rõ ràng hơn baogiờ hết. Đã quá lâu rồi anh không nghe bản nhạc này, kể từ khi người ấy ra đi vềbên kia thế giới. Giai điệu bản nhạc ấy cứ êm dịu, du dương nhưng tại sao lòng anhcứ cồn cào, rạo rực không yên. Anh nhìn cô gái đang mê mải chơi bản nhạc kia,trong lòng trào lên mối nghi hoặc: Vì sao cô lại biết đến cái bản nhạc mà chỉ cómột mình người ấy biết chơi? Chợt cô gái ấy quay sang nhìn anh, nở một nụ cườilàm anh dường như tan chảy. Nhìn nụ cười ấy, lòng anh từ từ như dịu lại. Nhữngnốt nhạc cuối cùng của bản nhạc vang lên, thiết tha... Bên ngoài, những tia nắngvàng rượi chiếu qua khung cửa sổ, thi nhau nhảy múa trên tấm rèm treo trên đó.Dưới cái không gian ngập tràn ánh sáng, nhìn cô đẹp hơn bao giờ hết, đẹp nhưngkhông chói lóa, dường như có cái gì đó rất dịu nhẹ, thanh khiết tỏa ra từ cô. Khônggian cứ như vậy, yên ắng. Thi thoảng có một vài vị khách bước vào, chọn chomình một chỗ ngồi thật yên tĩnh, nhâm nhi thứ đồ uống ưa thích với cuốn sách trêntay. Cô vẫn ngồi yên lặng, rất lâu sau đó, tiếng chuông điện thoại của anh bất chợtvang lên. Anh bảo: Được, tôi sẽ đến đó ngay”. Sau đó đặt tiền thanh toán ly cafelên bàn rồi vội vã bước ra khỏi quán. ***Một hoàng hôn nữa lại về mang theo những tia nắng yếu ớt cuối cùng của ngày cònsót lại. Không gian quán cafe được bao trùm bởi màu vàng nhàn nhạt khiến cô gáingồi bên cửa sổ dường như tỏa ra một thứ ánh sáng dịu nhẹ. Cô ngồi trầm ngâm,lặng lẽ vẽ bức tranh về buổi hoàng hôn. Hoàn thành những nét vẽ cuối cùng củabức tranh, cô nghe lòng mình như trống trải, hệt như bức tranh không một bóngngười. Cô bỗng nhận ra mình cần thứ gì đó để để lấp đầy bức tranh cũng nhưkhoảng trống trong lòng mình. Cô khẽ đưa bút, vẽ một người con trai, dáng dongdỏng cao với khuôn mặt trầm tư và đôi mắt sâu thẳm đang dạo bước trên thảm cỏxanh mướt. Vậy là đã mấy hôm nay, người con trai đó không đến đây. Sao cô nghetrong lòng mình cứ mong nhớ không yên. Ngay từ những giây phút đầu tiên gặpngười con trai ấy, lòng cô đã mang những xúc cảm lạ kì. Nhưng thôi, cô buồn bãlắc đầu, có ai muốn yêu một người như cô chứ. Bản thân cô, sau một vài lần bị từchối trong những mối quan hệ yêu đương do bạn bè giới thiệu, cô không nhận bấtcứ lời đề nghị nào từ những chàng trai muốn tìm hiểu về cô. Cô bỗng thấy lòngmình nặng trĩu những buồn bã, rồi từ khóe mắt cô, một giọt nước mắt long lanh từtừ rơi xuống. Chợt một bàn tay đưa lên trìu mến khẽ lau đi những giọt nước mắtđang lăn dài. Cô giật mình ngước nhìn, cái khuôn mặt trầm tư ấy với đôi mắt dịudàng của người đàn ông đứng đối diện đang nhìn cô không chớp. Cô ngại ngùng,đứng dậy cúi chào. Người ấy cũng từ từ buông lơi bàn tay, cúi chào cô, rồi anhngồi xuống bên chiếc bàn, nói với cô: “Cho tôi một cafe đen”.Cô làm theo lời anh nói một cách máy móc. Khi mang li cafe ra, cô cầm th ...

Tài liệu được xem nhiều: