Thông tin tài liệu:
Cô nói, Tôi là một con chim đầy cảnh giác, không dễ đậu lại. Vì thế cứ bay mãi. Tôi luôn cho rằng mình đã quen với thời gian đã trôi và những chuyện cũ. Bất kể ở đâu, gặp phải ai và kết thúc bằng cách nào. Tôi là Kiều. Mùa xuân năm đó, tôi ở Thượng Hải. Hằng ngày viết lách ở nhà, và các mục chuyên đề cho vô số tờ tạp chí. Để mỗi một từ ngữ nảy sinh giá trị phản ánh tinh thần và vật chất. Đó là kỹ năng mưu sinh duy...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoa Bên BờHoa Bên Bờ An Ni Bảo Bối Hoa Bên Bờ Tác giả: An Ni Bảo Bối Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 22-October-2012Trang 1/154 http://motsach.infoHoa Bên Bờ An Ni Bảo Bối Chương 1 -Cô nói, Tôi là một con chim đầy cảnh giác, không dễ đậu lại.Vì thế cứ bay mãi.Tôi luôn cho rằng mình đã quen với thời gian đã trôi và những chuyện cũ.Bất kể ở đâu, gặp phải ai và kết thúc bằng cách nào.Tôi là Kiều. Mùa xuân năm đó, tôi ở Thượng Hải.Hằng ngày viết lách ở nhà, và các mục chuyên đề cho vô số tờ tạp chí. Để mỗi một từ ngữ nảysinh giá trị phản ánh tinh thần và vật chất. Đó là kỹ năng mưu sinh duy nhất của tôi. Thu nhậptuy không ổn định nhưng có thể duy trì sự sống.Cách sống như vậy trong con mắt mọi ngườicó lẽ hơi tuỳ tiện và thiếu cảm giác an toàn. Nhưngđối với một cô gái đã nhiều năm không có việc làm ổn định và không muốn xuất hiện trong đámđông cũng giống loài cá đắm mình dưới đáy biển. Có con ẩn dưới mấy trăm mét, có con ẩn tớimấy nghìn mét, nóng lạnh tự biết, chỉ vậy mà thôi.Tôi là một đứa con gái thích tự do, ưa nhàn rỗi. Nói một các hkhác, tôi là một con người ích kỷ.Cái được gọi là “tiêu chuẩn của sự ích kỷ” là chỉ sống theo cách của mình. Buông thả thói quenxấu của mình như ngủ nướng, kiếm cơn say trong những quán bar gần nhà. Yếu ớt chìm đắmtrong khói thuốc lá và chống chọi với hư vô. Thần kinh mệt nhoài và ăn vận lôi thôi. Thườngxuyên ngồi phệt xuống đất, cười phá lên. Cũng có lúc quá nhạy cảm, do vậy cảm thấy quá khácbiệt với nhiều mối quan hệ. Nhưng cũng không quá chấp nhặt với mọi người và công việc xungquanh.Không chấp nhặt không có nghĩa là khoan dung. Chẳng thà rằng trong phần lớn thời gian, tôikhông hề có hứng thú với mọi chuyện. Mơ màng với tất cả những thứ mà tôi không quan tâmhoặc coi trọng. Không chịu trả giá. Có nhu cầu hưởng thụ đơn độc.Có lẽ tất cả đặc tính này đã quyết định nên việc tôi chỉ có thể lựa chọn viết văn. Tôi thích nó cóthể giúp tôi lựa chọn những cách thích hợp chạy trốn hiện thực ồn ào, huyên náo. Tuy cũngcảm giác rằng chỉ có những người bị mắc bệnh trầm cảm dày vò kéo dài mới làm công việc đó.Tháng tư ở Thượng Hải tiết trời vẫn lạnh, nhưng vẫn cảm nhận được mùa xuân dần tới.Có lúc vào một buổi chiều đột nhiên có tâm trạng. Ngồi xe buýt đi ngắm cảnh mùa xuân thànhphố. Ngồi ở hàng ghế cuối cùng, đặt chân vào chỗ dễ chịu nhất. Khi chiếc xe chậm chạp đi vàocon đường đang bị ách tắc giao thông do sửa chữa, tôi có thể nhàn tản ngắm nghía ánh xuânngoài cửa sổ và các cô gái xinh đẹp. Buổi chiều yên bình. Những toà nhà cổ theo kiến trúcphương Tây. Cái sân phơi đầy quần áo. Một góc ban công hé nở chùm tường vy màu phấnhồng. Lá cây ngô đồng xanh biếc cứ lấp lánh nắng. Cậu thanh niên Pháp đẹp trai bên đườngcười tít mắt dưới ánh mặt trời, nét mặt mơ màng và chân thành.Trang 2/154 http://motsach.infoHoa Bên Bờ An Ni Bảo BốiNiềm vui của tôi chỉ là những thứ rất vụn vặt. Cũng giống như tên một ban nhạc Nhật Bản từngyêu thích trước đây - Điều nhỏ bé (Little Thing). Những chi tiết nhỏ nhặt là nguyên nhân tạo nênhạnh phúc. Thích cuộc sống đơn giản. Làm những việc mà mình thích. Sống trong thành phốmà mình yêu. Tốt nhất vẫn có thể gặp được thời tiết mà mình muốn, những người đàn ông vàphụ nữ mà mình thích. Chỉ cần cam tâm tình nguyện, việc gì cũng có thể trở nên đơn giản.Không cần bất kỳ lý do phức tạp nào.Đây là nguyên tắc sống mà tôi tin tưởng.Buổi chiều Tiểu Chí xuất hiện là một ngày trời quang mây tạnh. Cái lạnh của mùa xuân ThượngHải thường kéo dài rất lâu. Đôi khi cũng đủ khiến người ta mất đi niềm hy vọng tốt đẹp vào cuộcsống. Nhưng ánh mặt trời hôm đó rất đẹp. Ánh nắng màu vàng kim như xuyên qua lồng ngực,vuốt ve tới tận trái tim cứng cỏi. Như được sinh ra lần nữa.Tiểu Chí nói, Chúng mình đi mua DVD thôi. Ánh sáng tươi tắn lấp loé trên mái tóc cô. Tóc côrối bời, qua quýt, nom rõ hoe vàng, giống hệt một mớ rong biển phơi khô mềm oặt. Một cô gáikhông chút son phấn, mặc một chiếc áo khoác bông màu xám đen. Bên trong là chiếc áo phôngdày màu đen, cổ tay đeo một sợi dây đỏ. Cô mặc rất ít. Thường quen nhô bờ vai ra dáng hiuhắt. Lúc cười, ánh mắt và khoé miệng có đường cong tuyệt đẹp. Gương mặt tươi trẻ bình thảnnhư toát ra mùi hương thoang thoảng như cỏ hun vậy.Tôi hỏi, Cậu thích loại phim gì?Nhiều lắm. Không nhớ rõ. Mình không lựa chọn thích hay không thích. Diễn viên thì có JeremyIrons. Mình thích nhất ánh mắt anh ta, giống câu chuyện trong Kinh Thánh.Nghĩa là sao?Bí ẩn. Ướt át.Gần đây hình như anh ta có phim mới, đúng không?Ừ ...