Thông tin tài liệu:
Thư tự tử. Lúc nghe tin đó từ giọng nói còn nghẹn ngào nước mắt của mẹ Thư, Phương thấy tâm hồn mình nhói lên đau buốt. Vừa bước vào lớp, Phương đã bị Thắng gọi giật lại: - Này, hôm nay sao cái Thư vẫn chưa đến lớp nhỉ. Bình thường lúc nào mà nó chẳng đi sớm về muộn ở lớp mình. Đang bực mình, Phương quay sang gắt cả với Thắng; - Tôi là bảo mẫu của nó đâu mà ông hỏi tôi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoa cúc vàng mang màu nắngHoa cúc vàng mang màu nắngThư tự tử. Lúc nghe tin đó từ giọng nói còn nghẹn ngào nước mắt của mẹThư, Phương thấy tâm hồn mình nhói lên đau buốt.Vừa bước vào lớp, Phương đã bị Thắng gọi giật lại:- Này, hôm nay sao cái Thư vẫn chưa đến lớp nhỉ. Bình thường lúc nào mà nóchẳng đi sớm về muộn ở lớp mình.Đang bực mình, Phương quay sang gắt cả với Thắng; - Tôi là bảo mẫu của nó đâumà ông hỏi tôi. Dở hơi thật.- Ơ hay nhỉ. Không biết thì nói là không biết chứ bà việc gì phải quát ầm ĩ lên nhưmất cắp vậy.- Tôi hỏi bà nhé, ai bỗng dưng lại tiến cử tôi làm cái chức lớp phó đời sống của cáilớp 12C này. Quan tâm đến đời sống của anh chị em trong ngôi nhà này là nhiệmvụ của tôi cơ mà. Bà lại là lớp trưởng thì phải lo cùng tôi mà giải quyết chuyện nàychứ.- Thôi, ông im đi để cho tôi thở cái đã. – Phương vừa quăng túi xách của mìnhxuống bàn vừa lẩm bẩm. – Hôm nay là cái ngày gì mà mới sáng mai đã đủ thứchuyện thế không biết.Sáng nay trong lúc ngồi ăn sáng để chuẩn bị đến trường, Phương đã bị bố mẹ giảnggiải cho một bài diễn văn dài về việc “năm học nào cũng phải đi vác tù và hàngtổng cho thiên hạ”. Nó không thể nào hiểu được bố mẹ còn yêu cầu cái gì ở nónữa. Thà hai người cứ đi với cái thế giới riêng của họ đi. Cứ như từ trước đây vốnthế có lẽ nó còn cảm thấy dễ chịu hơn. Họ cần gì phải quan tâm đến nó ra sao? Đãcó lúc nó cố ru ngủ mình bằng một niềm ảo tưởng rằng họ thực sự yêu thương vàquan tâm đế nó nhưng rồi cuối cùng nó chỉ có thể kết luận “Từ xưa đến nay vẫn thếrồi. Họ quá ích kỷ. Cuối cùng cũng chỉ vì họ không muốn phải xấu mặt với thiênhạ nên lúc nào cũng tỏ ra hoàn hảo. Và sự thật thì họ đã thành công khi nhữngngười xung quanh chẳng ai tiếc lời khen ngợi họ. Nhưng rồi để làm gì khi bêntrong cái vỏ bọc ấy là một gia đình mục nát, rời rạ và hỏng hóc”. Từ quá lâu rồi,Phương đã mất sạch mọi cảm giác về sự tồn tại của một gia đình.- Này, lại lẩn thẩn à lớp trưởng?- Ông thì biết cái gì mà nói. Im đi cho tôi nhờ. – Phương dài giọng nói.Nhìn dáng vẻ của Phương, Thắng biết rằng mình nên rút lui là hơn. Nhưng cậu vẫnkhông thể hết thắc mắc tại sao sáng nay Phương lại trở nên cáu bẳn như vậy. Bìnhthường dù gặp phải bất kể chuyện gì con bé cũng luôn biết giữ nụ cười tươi roi rói,và cái giọng tiểu thư vừa đỏng đánh vừa tinh nghịch. Thắng vẫn còn nhớ như inhồi giữa năm lớp 10, cách cư xử của Phương đã khiến cho chính bản thân một kẻluôn coi thường con gái như Thắng phải cảm thấy phục.Một ngày mưa phùn mùa đông lạnh đến tê tái. Tan học. Cả lớp 10C nháo nhác nhưmột đàn chim vỡ tổ ùa ra xe và ai nấy đều nhanh chóng tìm ra được một chỗ ngồicho mình. Vừa ngồi đợt xe chạy vừa co ro như những con sâu đang chết rét.- Ai cho cậu ngồi đây, đã đi ngồi nhờ rồi mà còn thích chen chân lên hàng ghế đầuà? Vớ vẩn. Đi xuống dưới kia. – Thắng quát vào mặt Thư, rồi vứt chiếc cặp củamình vào chỗ chiếc ghế mà Thư đang ngồi.Nhìn thái độ sừng xỏ của Thắng chẳng ai buồn đụng vào vì có ai mà không biết giađình Thắng chính là chủ của những chiếc xe của lớp 10C. Đây là những chiếc xekhách được bố Thắng dành riêng cho lớp của cậu con trai mình, mà không cónhững khoản phí được ghi trong hợp đồng thuê xe. Thắng huênh hoang cũng đúngthôi. Ây vậy mà bây giờ nghĩ lại khi ấy Thắng vẫn còn cảm thấy buồn cười và đôichút xấu hổ.- Chỗ đấy có ghi tên cậu à mà cậu đuổi bạn ấy? – Phương từ hàng ghế cuối cùng đilên và túm ngay lấy tay Thắng.- Á, cậu làm cái gì vậy? Cậu mà dám gây chuyện với tôi cơ à. Xe này là của nhàtôi, chỗ nào cũng là ghế của tôi hết.- Haha. Được, vậy tất cả những chiếc ghế này là của cậu đấy. Cậu cứ ở đây mà giữlấy nhé. – Phương nói rồi quay lại phía cả lớp: - Để tớ gọi điện cho thầy hiệutrưởng hỏi xem làm sao mà hôm nay thầy lại điều nhầm cho lớp mình cái xe củariêng Thắng thế này. Khổ quá! Lớp mình chịu khó xuống đợi một tý nhỉ. Chắc nhàtrường cũng điều xe đến nhanh thôi mà.- Bác tài ơi, dừng xe lại cho bọn cháu xuống nhé.- Này, cậu định làm loạn à. Tôi chỉ nói là tôi muốn ngồi đầu thôi. Thư xuống dướingồi cũng được chứ sao.- Cậu không to mồm nữa à. Cậu nhìn cậu to khỏe thế này, trong khi Thư nhìn mảnhmai liễu yếu đào tơ thế mà cậu bắt cậu ấy chui xuống dưới. Phải có ý thức một týchứ. Đừng có mà dựa cơ này kia mà bắt nạt người khác.Dù tức tối nhưng Thắng cũng sợ Phương gọi điện cho thầy hiệu trưởng hoặc chobố cậu thì chết nên Thắng đành lủi thủi đi về phía sau ngồi. Từ đấy Thắng gườmmặt Phương luốn. Vậy mà khi được cả lớp bầu làm lớp trưởng, Phương còn kéoThắng đi theo làm lớp phó đời sống. Không biết là Phương định chơi kiểu gì đây.Cho đến bây giờ khi đã học cùng với nhau gần ba năm trời, cũng đã hơn hai nămlàm lớp phó, Thắng đã chuyển từ ngông nghênh kiểu công tử con nhà giàu sangmột cậu bạn luôn quan tâm đến những người bạn cùng lớp.Có lần cùng ngồi với cô bạn lớp trưởng trong căng tin của trường, Thắng tâm sựvới Phương:- B ...