Anh bước luồn qua mấy sợi kẽm gai phủ đầy dây leo, có lẽ là ranh giới của khu resort với cánh rừng phía sau. Đêm trước trời đột nhiên mưa, cơn mưa hiếm có của vùng này, vào mùa này. Mưa kéo dài từ lúc gia đình anh nhận phòng, đâu khoảng tám giờ tối đến gần sáng. Hai đứa trẻ lăn ra ngủ. Cô bảo: “Mai dậy sớm đấy”. “Tất nhiên”, anh bảo. Mưa đan chéo qua khoảng đèn vàng ngoài cửa sổ. Anh không muốn khép hẳn cửa. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoa đỏ Hoa đỏAnh bước luồn qua mấy sợi kẽm gai phủ đầy dây leo, có lẽ là ranh giới của khuresort với cánh rừng phía sau.Đêm trước trời đột nhiên mưa, cơn mưa hiếm có của vùng này, vào mùa này. Mưakéo dài từ lúc gia đình anh nhận phòng, đâu khoảng tám giờ tối đến gần sáng.Hai đứa trẻ lăn ra ngủ. Cô bảo: “Mai dậy sớm đấy”. “Tất nhiên”, anh bảo. Mưa đanchéo qua khoảng đèn vàng ngoài cửa sổ. Anh không muốn khép hẳn cửa. Có mấykhi được ngủ với một ngoại cảnh như thế này. “Mai có tạnh không nhỉ” - “Hi vọngkhông phải một trận bão, mưa vài ngày” - “Mình chỉ có ba ngày. Bao nhiêu chỗmuốn đi”- “Phải đi hết chứ” - “Tất nhiên, anh hứa với chúng rồi mà”. Thèm mộtđiếu thuốc, anh tính mò dậy nhưng trời quá lạnh. Lại nhìn ra khoảng mưa. Cônhắm mắt. Chỉ ít phút sau đã ngủ.Năm giờ anh dậy. Tìm cách pha một ly cà phê. Tủ lạnh còn đá nhưng đá kết thànhmột phiến lớn. Anh phải vào phòng tắm đập cho tan ra. Lục đục một lúc, ba mẹcon vẫn ngủ. Anh khoác thêm cái áo lạnh, đẩy cửa bước ra ngoài. Hành lang đầy láchết. Mấy khóm hoa ngả rạp vào nhau. Sắc đèn vàng y như đêm trước. Anh ngồitrên cái ghế lớn kê trước cửa phòng, dùng cho khách lưu trú nằm thư giãn. Sau vàiphút, muỗi bu đầy hai bàn chân anh. Anh nhớ mấy đôi vớ sạch ở trong vali. Đôihôm qua mang đã ướt. Giờ vào lục lọi vợ con sẽ dậy. Anh thôi, co hai cẳng chânlên ghế.Một người đàn ông, có lẽ nhân viên bảo vệ, tay cầm đèn pin, đi trên con đường lắtléo trước cửa phòng anh dẫn về phía rừng. Ngang chỗ gần anh nhất, ông ta e hèm.Anh biết chỉ cần chào một tiếng, ông ta sẽ hỏi anh sao dậy sớm thế. Và bắt đầunhững câu đối thoại chẳng dẫn đến đâu. Anh để mặc vệt đèn pin ngúc ngoắc khuấtdần sau mấy đám lá. Ly cà phê cùng điếu thuốc đầu tiên trong ngày rất ngon.Anh đẩy cửa phòng vào đến lần thứ ba, mấy mẹ con vẫn ngủ. Hành trình hômtrước, cùng với cơn mưa, trời lạnh, mền ấm khiến cả ba say sưa. Anh lấy gói thuốcmới, quơ thêm chiếc điện thoại. Phải dạo quanh một vòng trước khi về ăn sáng. ***Khoảng rừng với những loại cây pha giữa nhiệt đới và ôn đới. Ánh nắng buổi sớmchưa đủ hong khô thảm lá mục dày bên dưới. Anh quên thay đôi giày “lười” bằngđôi thể thao bỏ trong vali, nên bước đi khá trơn. Bước một lúc, anh nghe tiếngnước réo. Có thể một dòng suối hay một ngọn thác cũng nên. Chính xác là một consông, không rộng lắm. Lòng sông khá gồ ghề nên nước tràn qua đầy hung hãn. Lũtừ cơn mưa đêm qua. Anh biết dòng sông này sẽ đổ về phía con đập, nơi người tangăn nó để tạo thành hồ nước lớn. Khu resort anh ở mang tên cái hồ ấy.Anh ngước thấy một bụi lan nhô ra từ gốc cổ thụ gần đó. Bụi lan nằm khá cao, bắtđầu vươn ra mấy nhành nụ. Anh không rành phong lan. Nhưng vô tình cũng có vàigốc, ông chủ cũ để lại sau khi bán nhà cho anh, ra nước ngoài. Ông ta không thểtha chúng theo. Ban đầu chỉ tưới tắm qua loa mỗi chiều, sau mấy nhành lan bắt đầura bông. Anh quý chúng hồi nào không hay. Quý, nhưng chẳng biết tên tuổi gì. Bụira bông vàng, anh gọi bụi vàng. Bụi ra bông tím, anh gọi bụi tím. Vô tình mấy bụira mấy màu khác nhau. Chỉ còn thiếu xanh lục và đỏ. Có phong lan xanh lục và đỏkhông nhỉ?Anh ngước mặt đi quanh gốc cổ thụ. Có tiếng chân đạp trên cành khô.- Ngó bụi lan hả?Lại ông bảo vệ hồi sáng. Giờ anh đành trả lời:- Dạ, hình như nó sắp ra bông? Mọc hoang hả bác?- Thì hoang chứ sao. Có thích lan không?- Cũng thích, nhưng không rành.- Mấy bụi loại này thường thôi. Muốn thấy nhiều hơn, theo tui - ông bảo vệ chỉ tayvề phía lối mòn đi hút vào rừng.- Trong ấy có vườn lan hả bác?- Không, cứ theo tui thì biết. Mấy ông thành phố lên đây vẫn thường ghé mua mấygiò về treo chơi. Hình như hôm qua cậu lên bằng xe hơi?- Đúng, cháu lên bằng xe.- Vậy tiện rồi, treo mấy giò trên xe mà về, có phải xách đâu.Anh ngó đồng hồ. Chắc cô cùng hai đứa nhỏ chưa dậy.Một cái chòi lá nằm sát mé sông, cặp chòi có con thuyền nhỏ. Xung quanh chòitreo lúc lỉu những giò lan rừng. Một làn khói xanh ẩm từ mái chòi bay lên.- Dậy chưa ông?- Có khách à? - một ông già gầy đét, thu lu trên chiếc giường ghép bởi mấy miếngván trong chòi. Chai rượu cùng cái ly đặt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.- Thấy cậu này đi lòng vòng ngó lan, tiện dẫn ra đây luôn.- Ừ, sáng làm một ly cho ấm.Anh loay hoay tìm một vị trí khả dĩ để ngồi. Ông già dịch về phía đầu giường.- Ngồi đây đi. Kiếm lan gì?- Con không rành, chỉ đi ngó chơi.Ông bảo vệ chỉ tay một vòng.- Ông này chuyên kiếm lan đó. Kiếm trong rừng. Ra đây bán cho khách du lịch.Nhưng ổng quái lắm, thích mới bán, không thích thì thôi.Ông già thảy một nhánh củi nhỏ vào cái bếp đặt giữa lều.- Vui thôi mà. Thân già ở giữa rừng còn biết làm gì khác.Anh tiếp tục ngó quanh, ánh mắt dừng lại ở một giò lan với nhành duy nhất, mangmột bông mãn khai, sắc đỏ kỳ lạ.- Xưa giờ cháu chỉ thấy lan vàng, lan tím. Còn lan đỏ như vậy chưa thấy bao giờ.- Lan máu đó.- Lan đẹp, sao tên... nghe sợ vậy bác?- Thì a ...