Cũng tại ông hết . Thành phố có bao nhiêu đường mà không chạy, lại nhào vô đây . Chắc ông hả hê lắm khi gây tai nạn cho kẻ khác ? Giọng điệu chanh chua của cô gái làm Đông Phong ngán ngẩm . Anh định bỏ đi, nhưng cái than thở của cô nàng làm anh thoáng chùng bước. Ngó Tiểu Băng với đôi mắt dịu hơn, Đông Phong nói : - Cô tìm chỗ gởi xe , tôi cho cô quá giang vậy. Hậm hực đỡ chiếc xe đạp lên, Tiểu Băng chu môi cự nự...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoa Hồng Trên CátHoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ Hoa Hồng Trên Cát Tác giả: Nhật Hạ Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 22-October-2012Trang 1/118 http://motsach.infoHoa Hồng Trên Cát Nhật Hạ Chương 1 -- Cũng tại ông hết . Thành phố có bao nhiêu đường mà không chạy, lại nhào vô đây . Chắc ônghả hê lắm khi gây tai nạn cho kẻ khác ?Giọng điệu chanh chua của cô gái làm Đông Phong ngán ngẩm . Anh định bỏ đi, nhưng cái thanthở của cô nàng làm anh thoáng chùng bước.Ngó Tiểu Băng với đôi mắt dịu hơn, Đông Phong nói :- Cô tìm chỗ gởi xe , tôi cho cô quá giang vậy.Hậm hực đỡ chiếc xe đạp lên, Tiểu Băng chu môi cự nự :- Xì ! Ông đừng tưởng bở . Có mà điên mới đi chung với ông . Tôi cảnh cáo ông nhá . Tôikhông phải là con nai vàng ngơ ngác đâu, ông đừng phí công phỉnh phờ.Đông Phong thở hắt ra, ý tốt của anh bị cô ta hiểu lầm một cách tai hại . Cô ta thật quá quắt,dám cho anh là một tên dzê sồm . Hừ ! Bộ ngon lắm sao ? Anh mà thèm tán tỉnh tư ? Cònkhuya mới có chuyện đó . Chằn như cô ả... có cho không anh cũng chả thèm, ở đó mà lêngiọng làm cao.Nhún vai, Đông Phong đáp tỉnh :- Không đi thì thôi, xưa nay tôi rất ghét bị con gái làm phiền . Nhất là những cô mồm mépchanh chua, nói ra câu nào cũng phang ngang như bửa củi.Nghiến chặt hàm răng nhỏ xíu, Tiểu Băng cáu kỉnh phán :- Phải rồi, cô gái nào xui tận mạng mới dây vào ông . Hy vọng trên đời chỉ duy nhất xót lại mộttên mồm mép cỡ ông là cùng . Nếu không , mọi người phải đến khổ vì bộ mặt khó ưa của ông.- Vậy sao? Nhưng có lẽ cô nhầm . Các cô gái rất thích được tôi tán tỉnh, chắc cô cũng khôngngoại lệ.Tức điên vì bị gã đàn ông miệng lưỡi trả treo, Tiểu Băng phùng má nói một hơi :- Hứ ! Ông đừng nằm mơ giữa ban ngày . Cho dù tôi có vô duyên đến độ không ai theo đuổi, thìcũng không đến lượt ông đâu . Tôi cho ông hay, trong mắt tôi, ông chẳng là gì cả.Nhìn gương mặt đỏ bừng vì tức của cô, Đông Phong mỉm cười thích thú . Anh bồi thêm :- Giả vờ té vào xe của tôi để được làm quen với tôi, đúng không ? Cái chiêu này xưa lắm rồi, tôichắng khờ để bị cô dụ khị.Tiểu Băng tức nghẹn, không thốt nên lời . Hắn là cái thá gì mà cô phải vờ vịt kết thân ? Bộ Hắnkhông thấy những vết trầy xước rướm máu trên người cô sao ư ? Con người ngang ngược củahắn không đáng để cô đôi co.Trang 2/118 http://motsach.infoHoa Hồng Trên Cát Nhật HạLầm lũi ngồi lên yên , Tiểu Băng nén đau chạy đi sau khi ném lại một câu :- Coi như hôm nay ông hên, nhưng đừng để tôi gặp lại bộ mặt của ông lần nữa . Lúc đó, ông sẽkhông may mắn như lần này đâu.Đông Phong khinh khỉnh nhìn theo, anh thật hả hê khi chọc tức cô bé . Chỉ có đốp chút nhưvậy mới mong cô bé bỏ đi . Anh thật thông minh mới nghĩ ra chiêu này.Một cơn gió tạt qua, có cái gì đó vướng vào chân Đông Phong . Anh cúi xuống... thì ra là mộtchiếc khăn.Đông Phong nhặt lên và ngắm nghía . Nó cũng không có gì là đặc biệt cả, nhưng trên góc củachiếc khăn có thêu đôi chim phượng và một cái tên làm anh chú ý . Anh lẩm bẩm :- Hoàng Lê Tiểu Băng . Chắc là tên cô bé đanh đá ban nãy . Người đẹp mà tên cũng đẹp, duychỉ có mồm mép là kinh khủng.Đông Phong chợt nghĩ :- Nếu cô gái ấy là bạn gái của mình thì sao nhỉ ? Ôi! khi đó chắc phải đến khổ vì tuyệt vọng . Hyvọng ông trời sẽ không đánh đồng số phận ông vào những cô dữ dằn, đanh đá.Lơ đãng nhét chiếc khăn vào túi, Đông Phong lên xe chạy đi . Rất nhiều việc đang chờ anh giảiquyết ở công ty . Thời gian đối với Đông Phong thật quý . Anh chẳng dễ chịu gì khi để nó trôiqua một cách vô ích.Tạm thời cứ giữ lại chiếc khăn trắng trẻo, nếu lần sao gặp lại, anh sẽ chọc cho cô bé tức chếtmới thôi.Tiểu Băng bỏ đi với vẻ hậm hực . Cô tự xỉ vả mình, ngày thường cô lách chách là thế, đến khigặp chuyện thì mụ mị hẳn, chẳng nói được câu nào cho ra hồn.Rồi cô tự an ủi mình, nếu không gì là công việc thì cô đã cho hắn biết thế nào là lễ độ, hắn đừngtưởng cô khờ mà hiếp đáp.Dựng chiếc xe đạp khiêm tốn của mình vào một góc, Tiểu Băng bước vào phòng tổ chức.Cả phòng nhìn cô như một sinh vật lạ . Tiểu Băng cúi gằm mặt, cô tưởng nếu đất có thể nức ra,cô sẽ chui tọt xuống để phải khỏi Chiu đựng những ánh mắt tò mò.Lấy hết can đảm, Tiểu Băng nói :- Xin lỗi, khi vừa đến khúc quanh đến đây thì bị xe toẹt . Về nhà thay đồ thì không kịp, xin mọingười thông cảm cho em.Ông Khôi - trưởng phòng - đỡ lời :- Ồ ! không sao . Đây là giấy giới thiệu . Cô cầm giấy này xuống phòng kinh doanh, cô Ngọc sẽsắp xếp công việc cho cô.Cầm tờ giấy từ tay ông Khôi, Tiểu B ...