Vào tiết trời cuối thu mưa bay lả tả, không khí bắt đầu se lạnh, ngoài trời tuyết phủ đầy một màu trắng xóa. Trong lúc đó ở sâu trong thạch động, Đường Luân mở gói hành trang của Thiên Độc Nhất Phẩm, tìm được một lọ thuốc màu tím. Chàng cúi xuống khấn vái một hồi, vừa muốn trút lọ thuốc Hóa Thi đơn này xuống...Thì một tiếng hú hào hùng bi thiết vang lên giữa đêm khuya. Pháp Nguyên thiền sư giựt mình, trong cặp mắt lờ đờ mệt nhọc của ông ta thoáng hiện lên vài tia...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa Long Thần Kiếm - phần 1 Hỏa Long Thần Kiếm Tác Giả: Từ Khánh Phụng Phần 1Hồi 01 Đông Hải Ma QuânVào tiết trời cuối thu mưa bay lả tả, không khí bắt đầu se lạnh, ngoài trời tuyết phủđầy một màu trắng xóa. Trong lúc đó ở sâu trong thạch động, Đường Luân mở góihành trang của Thiên Độc Nhất Phẩm, tìm được một lọ thuốc màu tím. Chàng cúixuống khấn vái một hồi, vừa muốn trút lọ thuốc Hóa Thi đơn này xuống...Thì một tiếng hú hào hùng bi thiết vang lên giữa đêm khuya. Pháp Nguyên thiền sưgiựt mình, trong cặp mắt lờ đờ mệt nhọc của ông ta thoáng hiện lên vài tia mắt vuitươi đầy sinh khí.Đường Luân mỉm cười, rắc lọ thuốc Hóa Thi đơn lên mình của Thiên Độc NhấtPhẩm.Chàng cau mày nói :- Xin thiền sư khoan vui đã, nếu để môn hạ của Thiên Độc môn người này đả thươngthì thật là tai hại, vì rằng tăng chúng trong chùa Pháp Hoa này đã trúng độc của ThiênĐộc Nhất Phẩm và không có thuốc giải như vậy thì công phu của thiền sư sẽ trôi theodòng nước.Từ bên ngoài, từng tiếng thê thảm vang lên não ruột, tiếng gươm, đao xé gió nghe vèovèo.Pháp Nguyên thiền sư lại biến sắc, lão đưa mắt ngơ ngác nhìn sinh đầy vẻ bí mật.Thình lình một tiếng thét thanh tao trỗi dậy, một chiếc bóng từ bên ngoài bay vút vàonhanh không thể tả. Trước mắt của Đường Luân vừa xuất hiện một người. ĐườngLuân ngắm người rồi tấm tắc khen thầm :- Thật là một trang thư sinh anh tuấn!Pháp Nguyên thiền sư buông ra một tiếng cười bi thảm, uể oải nhướng mắt lên, khànkhàn nói :- Sư đệ đến trể một bước, không những không có bổ ích, trái lại còn làm cho ba trămhai mươi lăm vị đệ tử trong chùa Pháp Hoa này phải chết một cách bi thảm, thật là đauđớn.Bất thình lình, lão hòa thượng buông ra một tiếng rống thật to, Đường Luân giựt mìnhvì thấy trong lỗ tai của Pháp Nguyên thiền sư có một dòng máu thắm rỉ ra. PhápNguyên hổn hển nói rằng :- Già đây bất tài, không ngờ hai mươi năm sau vào ngày này lại thua thằng Thiên ĐộcNhất Phẩm một cách thật thảm thiết, món bảo vật để trấn tự của chùa Pháp Hoa nàylà sinh mạng của ba trăm mấy mươi đệ tử tất thảy đều mất trong tay già này... Ta thậtkhông còn mặt mũi nào mà thấy Pháp Hoa tổ sư và vong linh của mười một vị sưhuynh đã xả thân mà giữ gìn bảo vật...Ông ta nghĩ mệt một chút đoạn nói tiếp rằng :- Già này sức đã cùng, lực đã kiệt, sự nghiệp của Pháp Hoa tông xin trao lại cho nhàngươi.Dứt lời, Pháp Nguyên thiền sư vươn tay tống vào thiên linh cái của mình một chưởngnhanh như chớp.Nhất Tuyệt thư sinh gào lên một tiếng thê thảm, vung tay ra biến chưởng thành trảomà chồm tới...Một tiếng “toạc” vang lên, nhiều tia máu bắn ra nhưng mà Nhất Tuyệt thư sinh đãchậm một bước. Pháp Nguyên thiền sư đã trúng chưởng của mình, vỡ sọ mà chếtthảm thiết.Nhất Tuyệt thư sinh gào lên một tiếng não nùng, đưa nhanh trường kiếm gạch mộtđường trên mắt đất... Những đá hoa lót trên mắt đất bị trường kiếm gạch phải bắn ratung tóe. Nhất Tuyệt thư sinh hỏi một câu :- Dư huynh hà tất phải xử sự như vậy?Rồi chàng khóc lên nức nỡ...Thình lình chàng quay phắt đầu lại, trợn cặp mắt đỏ ngầu đằng đằng sát khí, nắmchặt lấy chuôi gươm, Nhất Tuyệt thư sinh thét :- Thằng già của Thiên Độc môn đâu?Đường Luân đứt từng đoạn ruột, chàng dùng vỏ gươm lưỡi Hỏa Long thần kiếm chỉvào thể xác của Thiên Độc Nhất Phẩm đang lần lần tan biến vì chất thuốc Hóa Thiđơn.Nhất Tuyệt thư sinh Đồng Tấn lạnh nhạt nói rằng :- Tên đại ma đầu này thật là tốt số, thoát chết dưới lưỡi kiếm của họ Đồng này. Hừ!Mi nổi lòng tham, chỉ vì muốn được lòng một con yêu phụ mà làm cho Pháp Hoa tôngcủa ta bị tiêu diệt.Hắn ngẩng phắt đầu dậy thét hỏi Đường Luân :- Mi là ai?Đường Luân bình thản mân mê thanh Hỏa Long thần kiếm không trả lời. Đồng Tấnmắt lộ hung quang, nghiến răng kèn lẹt nói rằng :- Thiên Độc mặc dầu xác đã tan ra tro bụi nhưng thằng họ Đồng này mà không giếthết được lũ Thiên Độc môn thì không phải là Nhất Tuyệt thư sinh nữa. Thằng nhãicon kia, hãy trao thanh bảo kiếm cho ta!Câu nói vừa dứt, hắn nạt lên một tiếng thanh tao, Đồng Tấn nhún mình bay tới, mởthế tấn công Đường Luân như vũ bão...Đường Luân cau mày, tức tốc phản ứng. Chàng tràn mình né tránh nhanh như chớp,chờ cho lưỡi kiếm lướt nhẹ qua vai mình, Đường Luân mới trả một đòn ngang hôngnhanh như điện.Miếng đòn hung bạo này tức khắc phá vỡ miếng Chế Kiếm Chiêu Hồng của NhấtTuyệt thư sinh. Đường kiếm vừa đi mãn thì Đường Luân đã nhập nội sát mình củaĐồng Tấn rồi. Nhưng Đồng Tấn là một nhân vật phi thường, trong phút nguy nan,chàng loang gươm một vòng, thình lình biến thế sang nhanh qua tay trái để bàn tay hữuxử ngay một thế Chỉ Thiên Hoạch Địa.Cùng một lúc, hắn thét lên một tiếng, vung gươm ra chém xả một đường Hoành TảoThiên Quân. Tiếng gươm xé gió vì vèo, khí thế phi thường mãnh liệt. Hắn muốnmượn thế võ lạ lùng này để chiếm lại phần chủ động.Nhưng Đường Luân đã xử nhanh một thế Thiên Cơ Vạn Lý, dùng thanh Hỏa Longthần kiếm chặn phắt đòn của đối thủ, để cho bàn tay tả vươn ra năm ngón chộp lấycánh tay của Nhất Tuyệt thư sinh...Thình lình, Đường Luân vội thu sức mạnh trở về. Chính vì thế hai luồng sức mạnhvừa giáp mối vào nhau thì đã phải rũ ra như một cành liễu.Đồng Tấn bàng hoàng kinh ngạc, hắn không hiểu tại sao thế võ của đối phương thậtlà thần kỳ, huyền diệu mà nội lực lại yếu ớt như vậy?Hắn buông ra một tiếng cười nhạt, thu tay trở về để rồi chém bồi thêm một nhát vàogiữ đỉnh đầu của Đường Luân...Bất thình lình, một chiếc bóng đen thoáng hiện, một tiếng cười đinh tai trỗi dậy, cómột bàn tay đánh xéo ra một đường thần tốc, để kìm hãm cánh tay của hắn lại, đồngthời, có hai ngón tay khác, xé gió vèo vèo điểm một ngón nhanh không thể tả vào giữangực mình.Đồng Tấn lúc bấy giờ mới ý thức rằng, còn một kẻ địch thủ lợi hại nữa. Hắn vộivàng xuống một cái Thiên cân tấn để tránh đòn. Một mặt, gác ngang lưỡi kiếm quagiữa ngực bảo vệ tiền tâm, trong khi bàn tay hữu dồn hết sức mạnh đẩy ra mộtchưởng chọi ...