Một người tàn ác, khốc liệt như Vô Hồn tông chủ mà lại đi van xin người ngoài! Thái độ đó làm cho những người trong Vô Hồn tông thảy đều lấy làm lạ, nhưng chẳng ai dám hở môi.Đường Luân gằn giọng hỏi :- Thanh bảo kiếm có chi đáng giá mà các hạ lại xem trọng như vậy?Ma Đại Nhân trả lời :- Ta cũng không rõ. Ta chỉ thừa hành lời trối trăn của tiền nhân để lại mà thôi.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 11 Phần 11Một người tàn ác, khốc liệt như Vô Hồn tông chủ mà lại đi van xin người ngoài! Tháiđộ đó làm cho những người trong Vô Hồn tông thảy đều lấy làm lạ, nhưng chẳng aidám hở môi.Đường Luân gằn giọng hỏi :- Thanh bảo kiếm có chi đáng giá mà các hạ lại xem trọng như vậy?Ma Đại Nhân trả lời :- Ta cũng không rõ. Ta chỉ thừa hành lời trối trăn của tiền nhân để lại mà thôi.Đường Luân vừa muốn mở miệng hỏi thêm thì Ma Đại Nhân đã quay đầu lại thét :- Bây đâu, mang Thư Hùng Kim Câu kiếm ra đây.Có tiếng dạ rân. Trong chớp mắt bọn thuộc hạ đã dâng lên một đôi gươm sáng ngời ratrước mắt. Ma Đại Nhân trỏ cây Kim câu kiếm nói :- Hai thanh gươm này do Mạc Tà và Giang Tương chế tạo đời Xuân Thu, có hiệu làSong Phương. Sắc bén của nó không thua gì Hỏa Long thần kiếm. Bản Tông chủ bằnglòng dùng nó để trao đổi với Hỏa Long thần kiếm, các hạ nghĩ sao?Đường Luân lặng lẽ lắc đầu.Ma Đại Nhân thở dài, nói rõ từng tiếng một :- Trong ngôi cổ mộ này có vô số ngọc ngà châu báu, giá trị liên thành. Vậy thì... bảnTông chủ bằng lòng kèm theo số tài sản giàu sang địch quốc này, các hạ nghĩ sao?Đường Luân không trả lời, mà cầm thanh bảo kiếm của mình chặt chẽ hơn ban nãy.Trên gương mặt của Ma Đại Nhân thình lình biến sắc, ông ta quay lại nạt :- Bảo con nữ quỉ đó vào đây!Lệnh truyền của ông ta vang vang vào bốn vách. Trên vách đá vùng mở toát ra rồi khéplại.Có một thiếu nữ từ bên trong lả lướt bước ra. Đường Luân nhìn kỹ thấy đó là thiếunữ áo trắng mà mình vừa gặp ban nãy.Dưới ánh đèn sáng choang, màu da của nàng không còn nhợt nhạt như ban nãy nữa.Mái tóc dài buông xỏa giờ đây được chải vén lên khéo léo, búi gọn trên đỉnh đầu. Sắcmặt của nàng cũng đã được điểm trang thêm phần diễm lệ, xóa tan màu sắc âm u rùngrợn ban nãy.Nàng lặng lẽ xá chào Ma Đại Nhân rồi im lìm cúi đầu chờ đợi.Ma Đại Nhân quay sang Đường Luân hậm hực nói :- Ngoài Kim Câu bảo kiếm và ngọc ngà châu báu trong kho tàng đồ sộ, bản Tông chủlại kèm thêm một món bảo vật này. Đây là một viên ngọc quí mà bản Tông chủ đikhắp chân trời góc biển, tốn hao không biết bao nhiêu tâm lực mới tìm ra. Bản Tôngchủ chỉ diệt hết nhân tính của nó, mà chỉ chừa lại tình dục mà thôi. Các hạ hãy lấy điđể làm một món đồ tiêu khiển, mà hưởng một nguồn hạnh phúc nhất trần gian. Lẽ ra,món bảo vật này bản Tông chủ để dành hiến dâng cho Thánh thượng, nhưng bây giờta thay đổi ý kiến, dùng nó để đánh đổi Hỏa Long thần kiếm, thật là một sự hy sinh vĩđại của ta.Đường Luân cau mày, đưa cặp lông mày lóng lánh hào quang nhìn thiếu nữ áo trắng,lạnh nhạt nói :- Một món đồ tiêu khiển quí giá nhất trần gian!Ma Đại Nhân đắc chí cười khanh khách, nói thêm rằng :- Ta đã ướp xác con bé này, cứ đến nửa đêm thì tỏa ra mùi hương ngào ngạt. Thân hìnhmềm mại như lụa đào, thật là phong lưu tột đỉnh!Đường Luân tuốt phắt thanh Hỏa Long thần kiếm, chém một đường mãnh liệt trênmặt đất. Một tiếng “kẻng” vang lên, lửa bắn tung tóe. Chàng chau mày cất giọng đồngsang sảng :- Lão già ma quái kia, mi xem ta là hạng người gì? Mi hãy nói cho ta biết rõ nguyênnhân vì sao mi nhứt định lấy cho được Hỏa Long thần kiếm?Ma Đại Nhân biến sắc, trả lời sắc lạnh :- Việc này có quan hệ đến bản môn, mi hà tất phải hỏi cho kỹ. Sự hy sinh của ta đãquá đáng lắm rồi!Đường Luân ngang nhiên hỏi :- Hay lắm!Ma Đại Nhân vội vàng quay sang người thiếu nữ áo trắng truyền lịnh :- Mi mau bái kiến chủ nhân mới của mi!Thiếu nữ áo trắng cúi đầu lặng lẽ bước tới thi lễ với Đường Luân.Ma Đại Nhân nạt :- Cớ sao mi mặt buồn dàu dàu, chẳng tươi cười lên cho chủ nhân vui vẻ.Thiếu nữ áo trắng khẽ ngẩng đầu, nở một nụ cười gượng gạo, trong nét cười đó chứaẩn một nỗi niềm chua xót. Đường Luân giựt mình nạt :- Khoan!Tiếng “khoan” đó làm cho Ma Đại Nhân trở về với thái độ lạnh lùng đanh ác ban nãy.Ông ta hậm hực :- Một lời nói của ta như dao chém đất, bây giờ mi hãy dắt nó và mang tất cả ngọc ngà,châu báu nơi đây mà ra khỏi chỗ này, để Hỏa Long thần kiếm lại.Đường Luân mỉm cười nói :- Ma đại tông chủ hà tất nóng nảy! Tôi chưa hứa kia mà, Ma Đại Nhân!Ma Đại Nhân gắt gỏng :- Mi hối hận ư?Đường Luân rùn vai trả lời :- Tôi chưa bằng lòng thì sao gọi là hối hận?Nói đoạn, Đường Luân một tay cầm gươm, một tay thủ thế, bước lần về chiếc cộtđang trói Lưu Bất Cùng.Lúc bấy giờ, Lưu Bất Cùng hơi thở thoi thóp như đường tơ, khe khẽ rên rĩ. ĐườngLuân nói :- Thủ đoạn của Vô Hồn tông thật là tàn khốc. Nếu anh hùng hảo hán trong thiên hạ màhay biết thì chê cười đến mức nào.Ma Đại Nhân nở một nụ cười sâu độc :- Tôn chỉ của Vô Hồn tông là diệt trừ nhân tính. Nhân tính bị diệt rồi thì không còn gìgọi là tàn khốc nữa.Ông ta hậm hực, nói :- Nếu trên mình các hạ không có Hỏa Long thần kiếm thì có lẽ đã nếm mùi vị chua caynày rồi.Đường Luân trờ tới một bước, kê lưỡi Hỏa Long thần kiếm lên mối dây trói Lưu BấtCùng, cao giọng nói với Ma Đại Nhân :- Tôi đã nghĩ kỹ, ba món bảo vật mà Tông chủ đã nói, tôi vẫn chê là chưa đủ. Ha ha...được một muốn mười, tôi muốn thêm sanh mạng của lão già ăn mày này, Ma Đại tôngchủ nghĩ sao?Ma Đại Nhân đưa mắt ra dấu cho Thường Phong Lâm. Thường Phong Lâm bước tớicười rằng :- Tôi nghĩ rằng thằng già này có cũng được, mà không có cũng được. Nhưng chỉ vì...chỉ vì nó là một tên khâm phạm của triều đình nên không thể nào được.Ma Đại Nhân gật gù :- Vậy thì việc này quan hệ lớn lao, lão phu không đủ quyền định đoạt.Thường Phong Lâm cười ồ ồ trả lời :- Ma Đại Nhân là nhất tông chi chủ, võ công tột đỉnh, sao không quyền định đoạt?Ma Đại Nhân cười khanh khách, mồm mấp máy định nói gì... nhưng Đường Luân đãnhanh như cắt, đảo mạnh lưỡi gươm hai vòng, trong chớp mắt đã cắt đứt phăngnhững đường dây trên mình của Lưu Bất Cùng, kề sát tai nói nho nhỏ :- Lưu đại bang chủ, tôi đến cứu bang chủ đây...Đoạn chàng cất cao giọng nói :- Khoan! Bây giờ tôi đã nghĩ ra một giải pháp lưỡng toàn...Nói đoạn, chàng cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, thật ra trong ngôi cổ mộ kiế ...