Danh mục

Hỏa long thần kiếm - Phần 13

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 59.50 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Phần 13Đường Luân cười rằng :- Tôi vốn biết Lưu đại bang chủ tánh tình cao ngạo, không muốn nhờ vả ai, nên mới ra tay như vậy.Đoạn chàng chân thành nói tiếp :- Lưu đại bang chủ mặc dầu thọ thương rất nặng, nhưng không đến nổi nào. Để tôi ra ngoài tìm thuốc, họa may có thể...Dứt lời, chàng đảo mình bay vù ra ngoài. Trong chớp mắt bóng dáng của chàng lẫn khuất trong những lầu son gác tía....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 13 Phần 13Đường Luân cười rằng :- Tôi vốn biết Lưu đại bang chủ tánh tình cao ngạo, không muốn nhờ vả ai, nên mới ratay như vậy.Đoạn chàng chân thành nói tiếp :- Lưu đại bang chủ mặc dầu thọ thương rất nặng, nhưng không đến nổi nào. Để tôi rangoài tìm thuốc, họa may có thể...Dứt lời, chàng đảo mình bay vù ra ngoài. Trong chớp mắt bóng dáng của chàng lẫnkhuất trong những lầu son gác tía.Lão già ăn mày thở dài, thầm nhủ :- Một đời ta không bao giờ thọ ơn ai, vậy mà bây giờ phải thọ ơn cái thằng bạch diệnthư sinh này, thực là tức tối... À! Nó muốn thi ân với ta... hay là cốt để dụ cho ta nói rõđiều bí mật ấy... thằng này là ai? Còn thanh bảo kiếm trong tay nó?Lưu Bất Cùng bị Đường Luân bế huyệt, máu huyết không thông, nay nghĩ đến điềunan giải bất giác mắt hoa, đầu váng, thiếp đi lúc nào không biết.Vào lúc ấy thì Đường Luân đã nhận rõ những đền đài lầu các trong ngôi cổ mộ nàyxây dựng theo vị trí Cửu cung bát quái. Chàng thở phào một hơi nhẹ nhõm.Nhảy lên một chiếc thuyền con, Đường Luân buông chèo khuấy nước, bơi thẳng vàogiữa hồ, chỗ một ngôi nhà mát, sơn thếp vàng lộng lẫy.Vì nước trong hồ toàn bằng thủy ngân nên chàng bơi rất nhọc, gần đến, chàng xử mộtthế Yến Cử Tam Thao, bay vù lên ngôi nhà mát.Lại gần mới hay ngôi nhà này toàn đúc kết bằng những hạt ngọc lưu ly sáng chói.Đường Luân thở dài :- Đời nhà Tống, thế nước suy vi, nhân tâm ly tán mà vị Hoàng đế này không biết nằmgai nếm mật, lại xài phí xa hoa như vầy, hèn chi mất nước là việc dĩ nhiên.Ngửa mặt nhìn lên, Đường Luân suy nghĩ theo vị trí Cửu cung Bát quái tìm ra mộtchiếc nút đặt giữa ngôi nhà mát, mạnh dạn bấm nút. Đường Luân mừng rỡ vì tứckhắc nghe phát ra những tiếng “lách tách” liên hồi.Viên gạch to tướng giữa ngôi nhà xê dịch sang một bên, bày ra một con đường hầm tốiom.Đường Luân dò từng bực thang một, đi sâu vào phía dưới, quanh qua ba đoạn đường,trước mắt lại mở ra một gian phòng trang trí cực kỳ diễm lệ.Bốn bề rèm che sáo phủ, đỉnh trầm hương đã tắt từ lâu, nhưng mùi hương vẫn cònthoang thoảng.Bước qua một khung cửa vòng nguyệt, Đường Luân bất giác giựt mình, thấy támngười cung nữ ăn mặc rực rỡ, sắc đẹp tươi như hoa, đang chia ra đứng bên cạnh cửa.Do dự một chút, Đường Luân tuốt nhanh thanh Hỏa Long thần kiếm, bảo vệ tiền tâm,hết sức đề phòng, mới dám đi qua trước mặt những người ấy.Ngoài một mùi hương bay ra ngào ngạt, bốn cặp cung nga vẫn im lìm bất động.Đường Luân dùng một mũi gươm khẽ hất ống tay áo của họ ra xem, thấy màu da vẫncòn tươi tốt như người còn sống. Kê mũi vào ngửi, Đường Luân giật mình, vì trênmình người đẹp phấn hương sực nức. Đường Luân sát khí đằng đằng, hậm hực :- Thật là một ông vua tàn bạo. Cái chết của hắn làm cho không biết bao nhiêu ngườiphải chết theo một cách oan uổng.Mùi hương chàng ngửi được trên cánh tay người đẹp là một thứ thuốc ướp xác, khôngcho hôi thúi để khi Hoàng đế băng hà thì họ được mang theo tuẫn táng!Đường Luân cả giận hươi gươm chặt phăng những bức trướng gấm, đoạn bay mìnhvào bên trong.Bên trong là một chiếc long sàng chạm trổ cực kỳ mỹ lệ. Trên long sàng đặt một bộquan tài làm toàn bằng bạch ngọc, tỏa màu sáng chói.Ba bên, bốn bề ngọc ngà, châu báu bày la liệt. Ngẩng mặt lên tường, thấy có treo mắtbức tranh thủy mạc, nét bút đậm đà tươi tắn.Đường Luân nghi ngờ sau bức tranh này ắt có chứa đựng một điều bí mật. Nhón gótbay vù lên, chàng dùng mũi gươm cắt phăng bức tranh.Bức tranh rơi xuống, quả thật bên trong lộ ra một chiếc ngăn con. Trong chiếc ngănấy đặt một cái lọ màu xanh rờn.Đường Luân cả mừng, thò bàn tay ra kẹp lấy lọ thuốc, đoạn rơi trở về mặt đất.Nhìn kỹ, thấy trên nắp lọ có đề ba chữ “Bá Vương đảnh”. Mở lọ ra, thấy bên trong cónhét một tấm lụa, trên tấm lụa đề rõ đây là một thứ thuốc vô cùng quí báu của Hoàngđế dùng thường nhật trong thuở sanh tiền, uống vào có thể tiêu trừ bá bệnh, tăng giakhí lực, có thể cử nổi chiếc đảnh Bá Vương.Đường Luân cả mừng, thầm nghĩ :- May ra lọ thuốc này có thể cứu được tánh mạng của lão già ăn mày này. Hay là ta thửtrước.Nghĩ vậy, chàng thò tay kẹp lấy một viên thuốc, thấy giá lạnh như băng, liền bỏ vàomồm toan cắn... nào ngờ. Chàng giật mình đánh thót vì thuốc gặp phải nước bọt, tứckhắc hòa tan, một mùi thơm xông lên tận mũi. Chất thuốc hòa lẫn với nước bọt, chảytuốt vào cổ họng.Chàng thò tay vào đỉnh trầm hương, lấy một đoạn xạ hương còn sót, trong lòng địnhcạy nắp quan tài ra xem nhưng lại nghĩ rằng không nên động đến hài cốt của người đãkhuất nên chàng xoay lưng đi trở ra.Nào ngờ đi chưa đầy năm bước, thì Đan điền bỗng nhiên nóng bỏng, một luồng hơinóng xông lên khắp toàn thân. Đường Luân than thầm :- Nguy cho ta rồi!Câu than chưa dứt, mắt hoa đầu váng, té nhủi xuống đất, tâm can như thiêu đốt, bứcrức vô cùng.Đường Luân miệng khô cổ ráo, mắt đổ hào quang... THIÊN LA NHAMChính vào trong giờ phút nguy nan đó, Đường Luân bỗng sực nhớ tới s ...

Tài liệu được xem nhiều: