Danh mục

Hỏa long thần kiếm - Phần 16

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 55.50 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đường Luân biện bác : - Xin tha thứ cho, sở dĩ tôi đường đột... giả vờ là người không biết võ chỉ vì tình thế bức bách... Bích Cơ thò tay lên, vân vê mái tóc mai của mình, ởm ờ hỏi : - Thật là buồn cười, có ai quở trách mi đâu mà mi hòng biện bác? Ống tay áo của nàng nhẹ vung lên, một bàn tay trắng như ngọc từ bên trong đưa ra. Trong lòng bàn tay là một lưỡi dao găm sáng ngời. Nàng hỏi : ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 16 Phần 16Đường Luân biện bác :- Xin tha thứ cho, sở dĩ tôi đường đột... giả vờ là người không biết võ chỉ vì tình thếbức bách...Bích Cơ thò tay lên, vân vê mái tóc mai của mình, ởm ờ hỏi :- Thật là buồn cười, có ai quở trách mi đâu mà mi hòng biện bác?Ống tay áo của nàng nhẹ vung lên, một bàn tay trắng như ngọc từ bên trong đưa ra.Trong lòng bàn tay là một lưỡi dao găm sáng ngời.Nàng hỏi :- Đường đại tông chủ, hãy xem!Đường Luân mặt mày biến sắc, thấy đó là lưỡi Thủy Vân đoản kiếm của mình đã làmmất mấy hôm trước.Bích Cơ cười rũ rượi :- Mi thích, ta trả cho mi!Đường Luân vừa bực vừa sợ, định thò tay ra nhận lấy. Chính vào lúc bàn aty của chàngsắp sửa kề vào thanh đoản kiếm thì Bích Cơ đã lách mình, lòn tới một bước, nhập nộiđể kề sát lưỡi gươm vào giữa ngực Đường Luân...Đường Luân giựt mình, nhìn lưỡi gươm sắt như nước kê sát trước ngực, chàng hớpmột hơi dưỡng khí, định...Nhưng Bích Cơ nạt :- Khôn hồn thì đừng cục cựa. Mi ngỡ rằng ta chẳng đang tâm giết mi ư? Ta hận mibằng mười lần hận thằng Độc thư sinh, ta nghĩ rằng ta phải giết mi mới hả dạ!Nàng nghiến răng kèn kẹt, dùng sức giơ cao cánh tay định tâm xuống... Thất Hải Bá VươngĐường Luân muốn trổ một đòn Thất Tinh bộ để bắn lùi... nào ngờ một luồng sứcmạnh lạnh lùng bọc lấy toàn thân, làm cho chàng tứ chi rũ rượi...Chàng cảm thấy mình không thể làm cho người ngọc thất vọng, dù phải hy sinh tínhmạng cũng cam...Thế là Đường Luân nhắm nghiền cặp mắt, ưỡn ngực ra để chờ đợi. Trong trí chàngtưởng tượng rằng trong chớp mắt, máu đào sẽ bắn vọt ra và chàng sẽ từ giả cõi trầnnày để về bên kia thế giới...Nào ngờ, chờ lâu lắm mà vẫn không nghe động tĩnh. Một tiếng “cảng” vang lên, rõràng là tiếng Thủy Vân đoản kiếm rơi xuống đất.Đường Luân giật mình, mở bừng cặp mắt, nhìn Bích Cơ bằng một thái độ kinh hoàng.Bích Cơ bấy giờ đang ôm mặt khóc nức nở. Đường Luân cúi xuống nhặt lấy thanhThủy Vân đoản kiếm, tâm thần ngơ ngác bàng hoàng.Bích Cơ rên rĩ :- Ta không thể giết mi, mi hãy giết ta!Đường Luân lấy làm lạ :- Tại sao?Bích Cơ lau giòng nước mắt, hơi thở dồn dập :- Tại sao? Điều này là do Thiên La giáo làm khó cha ta, bắt ta phải giết sạch được bọnmi thì mạng của cha ta mới được yên.- Ai bảo thế?- Cha ta bảo thế!Đường Luân kinh ngạc, trả lời :- Nếu quả thật như vậy thì tôi có thể ra tay.Bích Cơ cười cay đắng :- Mi nói thật?- Hẳn là nói thật bởi vì tôi không phải là người của Thiên Độc môn.- Vậy thì mi là người của môn phái nào?Đường Luân không ngờ Bích Cơ lại hỏi một câu làm chàng ấm ứ :- Ờ... Ờ... cô nương hãy đoán xem.Trên đôi mắt bồ câu của Bích Cơ lóe lên vài tia hằn học :- Mi lại định khuấy ta.Đường Luân đỏ bừng sắc mặt. Bích Cơ lại hỏi :- Nay ta hỏi thật, mi có quyết tâm giúp ta không?Đường Luân cương quyết gật đầu. Bích Cơ vừa cười vừa trả lời :- Vậy thì ta truyền cho mi làm một việc... Nghe cha ta nói, người trong làng võ sợ hãicha ta nên đi tìm một lão già nào đó để tiếp tay. Lão già ấy nghe đâu rất thông minhlanh lợi. Hắn đang tìm cội rễ của cha ta. Nếu hắn mà tìm biết được thì chúng ta sẽthua... vì vậy mà...Nàng reo lên một tiếng cười trong trẻo :- Kể từ ngày hôm nay về sau, nếu mi gặp lão già kỳ khôi đó thì hãy đánh đuổi hắn chota!Đường Luân cố ý làm một động tác như một tên kép hát trên sân khấu. Xá dài mà hô :- Xin tuân thượng lệnh!Cử chỉ hài hước của chàng làm cho Bích Cơ phì cười. Đường Luân hỏi :- La Nham là sào huyệt của Thiên La giáo. Sao cô dám đến đây, không sợ ư?Bích Cơ cười đầy vẻ kiêu ngạo :- Võ công của Thiên La giáo đại kỵ với võ công của gia phụ. Nó nghe hơi là vỡ mật,có dám làm khó dễ tôi đâu?Đường Luân giựt mình vì câu nói của Bích Cơ. Chàng miên man suy nghĩ. Thiên Lagiáo - Hải Ma - Làng võ Trung nguyên. Chàng mơ hồ bắt gặp một sự liên hệ giữa bakhối này.Lấy làm lạ, Đường Luân hỏi một câu mạo hiểm :- Võ công của Thiên La giáo sao lại đại kỵ với võ công của nhà họ Liên? Hay là... haikhối này đồng chung một cội rễ mà ra?Bích Cơ liếc mắt nhìn Đường Luân, dợm mở miệng trả lời thì...Một tiếng nổ kinh hồn từ phía Tiêu Dao độ đưa tới. Trong chớp mắt, ánh lửa sángngời, sau lớp sương mờ ảo có mấy chiếc thuyền đang bọc gió ngoài khơi, mà dướithuyền lửa cháy đỏ rực.Bích Cơ mỉm cười nói :- Đây chắc là bọn hải đạo lộng hành. Mi biết hải đạo chăng? Hay là ra xem một lầncho biết?Đường Luân không muốn làm trái ý Bích Cơ, lại nữa thường nghe sư phụ nói bọn hảiđạo này ngày thường hay hoành hành trên mặt biển, sẳn dịp này ta xem cho biết. Nghĩđoạn chàng gật đầu.Bích Cơ thò bàn tay ngọc ra :- Vậy thì... đưa Thủy Vân kiếm cho ta.Đường Luân do dự, không muốn làm mất một món bảo vật của môn phái mình.Bích Cơ hờn dỗi :- Mi trao ra hay không thì bảo?Đường Luân không dám làm phật ý người đẹp. Ngoan ngoãn đưa lưỡi Thủy Vân tậntay nàng. Bích Cơ cười xòa, bỏ lưỡi đoản kiếm trong tay áo, đoạn cười mà rằng :- Mi ngỡ rằng bọn hải đạo này dễ ...

Tài liệu được xem nhiều: