Danh mục

Hỏa long thần kiếm - Phần 26

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 56.50 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bọn họ lạnh lùng thối lui, lão già áo trắng run rẩy quỳ xuống lạc giọng nói rằng : - Kẻ hậu bối trót lỡ tay phạm thượng, xin chịu cực hình của Vô Hồn tông, còn thằng Hoàng Mao tuổi nhỏ, xin tổ sư hãy tha cho tội chết. Hoàng Ma ú ớ, muốn nói chuyện nhưng Đường Luân dằn mạnh lưỡi gươm làm cho hắn câm mồm lại.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 26 Phần 26Bọn họ lạnh lùng thối lui, lão già áo trắng run rẩy quỳ xuống lạc giọng nói rằng :- Kẻ hậu bối trót lỡ tay phạm thượng, xin chịu cực hình của Vô Hồn tông, còn thằngHoàng Mao tuổi nhỏ, xin tổ sư hãy tha cho tội chết.Hoàng Ma ú ớ, muốn nói chuyện nhưng Đường Luân dằn mạnh lưỡi gươm làm chohắn câm mồm lại.Đảo cặp mắt uy nghiêm, Đường Luân cất giọng :- Người Vô Hồn tông đã diệt hết nhân tính sao còn sự quan hệ giữa cha con?Bọn Vô Hồn tông nghe hỏi, thảy đều im lìm không một kẻ trả lời.Đường Luân cười nhạt nói tiếp :- Các ngươi là người Vô Hồn tông mà dám xưng là cha con với nhau, đủ biết cácngươi chưa diệt được hết nhân tính. Theo điều luật của Vô Hồn tông thì mi phải chịucực hình gì?Câu hỏi của Đường Luân làm cho bầu không khí cơ hồ nghẹt thở. Lâu lắm mới cóngười trả lời :- Tội đáng phanh thây trăm mảnh.Đường Luân nhìn chằm chặp vào người nói chuyện, ra lệnh :- Nếu có điều lệ đó sao chưa thi hành?Một người áo trắng tách đám đông mà bước ra, nhảy về phía lão già áo trắng, dựngbàn tay lên, sửa soạn xáng xuống đỉng đầu lão già kia một chưởng...Chính vào lúc đó thì Hoàng Mao gào lên thảm thiết. Còn Đường Luân thì phi thân baytới, đưa lưỡi kiếm ra ngăn bàn tay kia lại.Nhìn kỹ thấy người này mặt mày đen đúa. Còn hắn giật mình, uốn mình sử một thếĐảo Càn Chuyển Khôn, luồn mình tránh thoát.Đường Luân sắc giận lộ ra ngoài nét mặt, tiến tới một bước, sử một đòn Kim CangPhục Hổ khí thế dữ dằn, vù vù trảm tới.Người mặt áo đen chưa kịp đứng vững thì lưỡi gươm đã tới, đường gươm thật mạnhbạo đó chém sả vào người này ra thành hai mảnh, máu đào tung tóe, trông thật thảmthương.Hai cha con lão già bây giờ ôm chặt vào nhau khóc thảm thiết, bọn Vô Hồn tông thảyđều lấy làm kinh ngạc, giương mắt nhìn Đường Luân mà không nói không rằng.Đường Luân hậm hực :- Thật không ngờ Vô Hồn tông lại tàn nhẫn như thế này.Lão già ngẩng đầu lên, bực tức trả lời :- Thằng mặt đen đó muốn lợi dụng cơ hội để trả thù riêng.Đường Luân cả cười, nói với bọn Vô Hồn tông :- Ta truyền lệnh cho chúng bây đến đây để bảo cho biết rằng, kể từ đây về sau, VôHồn tông không đặng a dua theo triều đình mà làm khó cha con Hải Ma nữa.Ngừng lại một chút, Đường Luân lại nói :- Khi nào có dịp cần, ta sẽ dùng Vô Hồn điệu điều khiển chúng bây. Nếu có ai dámkháng cự, thì ta sẽ phanh thây làm trăm mảnh.Chàng khoát tay ra dấu :- Thôi... việc đã xong, chúng bây hãy lui về và thưa lại với Ma Đại Nhân rằng, nếutiếp tục làm điều trái với nhân tình thế thái, thì ta chẳng dung tha.Bọn Vô Hồn tông nghe nói, thảy đều ngoan ngoãn cúi đầu, rút lui vào đêm tối.Đường Luân thở phào một hơi khoan khoái, tra gươm vào vỏ, vừa định xoay mình bỏđi bỗng nghe Hoàng Mao còn ôm lấy lão già, đứng đó mà gào lên :- Xin tổ sư cứu mạng.Đường Luân quay lại, thấy Hoàng Mao quì lạy mình mà thưa rằng :- Nếu Ma Đại Nhân hay biết hai tôi là cha con thì sẽ giết chẳng tha, vậy xin ngài ra taycứu vớt.Đường Luân ngần ngừ một chút, rồi ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng. Tiếng hú vừadứt thì từ trong khe đá có rất nhiều thủ hạ của chàng mai phục đổ xô ra.Trong đó có Trương Chi và Hàn Khuê, hai người bước tới vái chào Đường Luân.Đường Luân trỏ hai cha con lão già bảo :- Ta trao hai người này cho chúng bay, phải giấu cho nhẹm đừng để bọn Vô Hồn tôngtìm ra.Trương Chi Phi cúi đầu vâng dạ. Đường Luân lại bảo :- Việc ở đây đã hoàn tất, chúng bay có thể trở về huyện Đồng Nhân mà chờ lệnh mới.Câu nói vừa dứt, Đường Luân quay mình đi thẳng vào đêm tối, bên tai còn văng vẳngnghe tiếng cảm ơn rối rít của hai cha con Hoàng Mao.Từng cơn gió lạnh tạt vào mặt, nhắc cho Đường Luân nhớ đến sự an nguy của BíchCơ.Vừa trổ thuật phi hành, vừa nhìn về phía nhà của Bích Cơ, thấy đèn đuốc tắt câm, làmcho lòng chàng lấy làm kinh dị.Vội vàng tăng gia tốc độ, chàng chạy một mạch về đến Ma Quân viện.Trong lòng chàng nổi lên hình ảnh của gã thanh niên lạ mặt, một thứ cảm giác khóchịu len lấn vào tâm tư.Chàng còn nhớ ban nãy khi chàng liếc nhìn hắn một cái, bất giác giựt mình vì cái vẻđẹp thanh tao, ăn mặc sang cả của hắn. Chàng dùng thế Đảo Quyên Chu Liêm tungmình nhảy lên xà nhà rồi mới dùng phép Du long bích hổ bò về chỗ mình trốn ban nãy,vận nhãn quang ra xem xét, quả thật thấy Trần Như Phong còn để lại một tấm giấynho nhỏ cho mình.Trên giấy viết rằng :“Đường Luân ơi, con nhỏ yêu tinh quỷ quái đó đã bị người ta bắt đi, bắt người mà bắtcả lòng, để ta theo dấu vết.Mi đừng lo ngại, phải lo hoàn thành công việc mà sư phụ của mi giao phó. Mi hãy đếnThiên La Nham thám thính, ba hôm sau vào giờ ngọ, chúng ta sẽ lại gặp nhau tại bếnđò”.Nét bút của Trần Như Phong ngoằn ngoèo rối loạn chứng tỏ rằng ông ta gấp rút lắm.Đường Luân buồn bã lắm, tâm can bấn loạn, chàng nghĩ rằng :- Với bản lĩnh của sư thúc như thế, nếu có người muốn bắt Bích Cơ mà ông ta nhảyxuống can thiệp thì kẻ kia thật khó mà thành công. Nhưng cứ theo vết chân của BíchCơ mà suy thì nàng không ...

Tài liệu được xem nhiều: