Danh mục

Hỏa long thần kiếm - Phần 28

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 69.00 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Thư Viện Số

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chỉ có ba chữ “Thiên La Nham” đó rạng rỡ nổi bật trước mặt chàng. Đường Luân không biết sư phụ làm thế nào mà vào được nơi hổ huyệt long đàm này? Đi lòng vòng, không mấy chốc mặt trời đã lên khỏi hai sào mà Đường Luân vẫn chưa tìm ra phương cách.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 28 Phần 28Chỉ có ba chữ “Thiên La Nham” đó rạng rỡ nổi bật trước mặt chàng.Đường Luân không biết sư phụ làm thế nào mà vào được nơi hổ huyệt long đàm này?Đi lòng vòng, không mấy chốc mặt trời đã lên khỏi hai sào mà Đường Luân vẫn chưatìm ra phương cách.Ánh mặt trời càng lúc càng gay gắt, Đường Luân ngắm nhìn chỗ nước biển hai màugiáp vào nhau. Nơi ấy vì nước giáp mối vào nhau nên từ xa trông thấy có một lằn biêngiới thật là rõ rệt.Đường biên giới ấy cắt ngang khoảng trời nước mênh mông làm hai mảnh hai màukhác biệt, mà hai vùng nước xoáy thì nằm cách hai bên đường biên giới đó.Trong trí của chàng bỗng lóe lên một tia sáng. Chàng vỗ tay reo lên một tiếng mừng rỡ,vội vàng lái thuyền cho đi trên đường biên giới đó mà tiến vào Thiên La Nham.Nước càng chảy càng gấp, trong chớp mắt chiếc thuyền bé bỏng của Đường Luân đãđi vào giữa hai vùng nước xoáy.Sóng bắt đầu to, gió bắt đầu lớn, thuyền càng đi càng gần bờ.Chính vào lúc con thuyền còn cách bờ chừng năm trượng thì một lượn sóng to chụp tớiđẩy chiếc thuyền và vào một mỏm đá ngầm...Một tiếng “rắc” vang lên, thuyền chòng chành dữ dội, Đường Luân thét lên một tiếng,trổ hết sức bình sinh, nhún người nhảy lên vèo lên bãi.Mũi võ hài của Đường Luân vừa đặt lên mặt cát thì từ sau lưng chàng thêm một lượnsóng khổng lồ chụp tới. Sức mạnh của nước, của gió đẩy mạnh Đường Luân té nhủivề phía trước.Loạng choạng gần mười bộ, chàng mới ghìm chân đứng vững quay đầu nhìn lại.Chiếc thuyền con của mình đã bị sóng dập, gió nhồi vào đáo ngầm, rồi bị làn sóng bạccuốn trôi vào lòng biển cả...Đường Luân thở phào một hơi dài mệt nhọc, ngắm nhìn Thiên La Nham mà trong lònghồi hộp.Chàng nghĩ rằng, bản lĩnh cao cường như sư phụ của mình đến đây còn phải sa chânvào cạm bẩy, huống hồ mình là một tên bạch diện thư sinh, dấn thân vào đây thật là đidễ khó về.Đưa tay sờ chuôi Hỏa Long thần kiếm, Đường Luân dằn tâm để lấy làm bình tĩnh,đoạn ngang nhiên bước tới, đi sâu vào phần đất dẫy đầy bí mật kia.Vừa qua khỏi bãi cát, trước mắt chàng bỗng hiện ra nhiều hình ảnh thấp thoáng đenngòm.Đường Luân giật mình, nhìn kỹ mới thấy đó là một cánh rừng lởm chởm những đá...Chu vi vùng đá này không biết bao nhiêu mà ước lượng. Thấy nó nằm la liệt dườngnhư chẳng có hàng ngũ, làm cho người ta thoáng nhìn có một cảm giác kinh rợn, bấtan.Đường Luân cau mày thầm nghĩ :- Nếu chúng bắt chước Gia Cát Khổng Minh, dùng đá để sắp Bát Quái trận đồ thì takhông sợ, chỉ e...Chàng ngắm nhìn trận đá thấy công trình thật là vĩ đại, không biết phải tốn bao nhiêunhân công để hoàn thành.Bây giờ Đường Luân nằm trong cái thế không thể rút lui vì thuyền đã đắm rồi.Chàng cả quyết phải dấn thân vào chỗ dữ, nhờ có tư tưởng quyết tiến đó mà tâm tưthấy bình thản lạ thường.Trận đá thật là hung hiểm, những hình dáng kỳ dị kia dường như những con thú vậtkhổng lồ đang hầm hè giương nanh múa vuốt.Có chỗ hình dáng lại trang nghiêm như có ẩn phục thiên vạn mã, sát khí đằng đằng,nguy cơ đầy dẫy, mỗi một bước đều có sắp sẵn hầm hố chông gai.Đứng lại nhìn cho kỹ một chập, Đường Luân mới ngang nhiên bước vào, cẩn thậnquanh co một lúc, thình lình trông thấy phía trước có một tấm thạch bia to lớn, trên đókhắc một dòng chữ khổng lồ sơn màu đỏ rực :“Ngươi đã đến đây rồi thì phải liệu thân mà dừng chân lại, nếu tiến tới nữa có chếtmột cách thê thảm thì đừng oán trách”.Đường Luân mỉm cười, chàng nói thầm :- Người trong Hiệp Nghĩa tông đâu có chùn lòng chột dạ trước một hàng chữ vô trinày.Chàng tiến tới gần sát, đưa mắt nhìn kỹ, bất giác giật mình vì hàng chữ to tướng kiakhông phải dùng dụng cụ điêu khắc. Cứ nhìn vào nét chữ trơn tru bóng nhoáng, bútpháp tinh vi, rõ ràng là người này dùng ngón tay truyền nội lực vào mà viết trên đá.(thiếu trang...) “Nếu liều chết mà đi tới thì sẽ gặp nhiều điều tai biến. Ta hết lòngkhuyên mi xin hãy dừng chân lại chỗ này”.Đường Luân hậm hực :- Hừ! Ban nãy thì dùng lời lẽ cứng rắn để bắt nạt, bây giờ lại nói một cách êm dịu đểdụ dỗ. Người này thật là nhiều mưu mô thủ đoạn.Đường Luân rảo mắt nhìn chung quanh bộ xương người nằm ngổn ngang trong đốngđá vụn, bốn bề bao trùm một bức màn bí mật, không biết tấn tuồng bi thảm này đãdiễn biến cách đây bao lâu.Đường Luân vung tay đấm không một quả vào không khí, sang sảng tiếng đồng :- Nếu quả thật có một tên ma đầu nào giết người không gớm tay ẩn trốn nơi đây thìHiệp Nghĩa tông cũng quyết định dùng trăm phương ngàn kế để trừ tà khử bạo.Trong trí chàng vụt nãy ra một câu nói mà sư phụ dặn dò hôm trước, rằng khi giaochiến với bọn Thiên La Nham, ông cảm thấy võ công của họ phảng phất tương tợ vớivõ công của Hải Ma.À... hay là giữa Thiên La Nham và Hải Ma có một sự quan hệ mật thiết với nhau?Nhưng Bích Cơ đã từng nói với mình rằng Thiên La giáo là kẻ thù của cha nàng!Nhiều câu nghi vấn quay cuồng trong trí của Đường Luân mà chàng chẳng sao suynghĩ cho ra manh mối.Suy đi nghĩ lại, chàng thấy công lực của mình mà đường đột tiến vào bên trong thì chỉlàm trò cười cho thiên hạ...Nhưng mà... sau một giây suy tính, Đường Luân vỗ tay đánh đốp, quyết định một việcquan hệ.Chàng kéo vành nón xuống thêm một chút, che đi phân nửa gương mặt rồi lại vốc mộtnắm bùn bôi lên thành một gã lọ lem, đem thanh Hỏa Long thần kiếm giấu vào trongáo. Đường Luân nghiễm nhiên đã trở thành một nhân vật khác.Chàng nhìn khắp bốn bề để nhận lịnh phương hướng rồi mạnh dạn tiến về phíatrước.Bên tai chàng, tiếng sóng gầm gió thét của đại hải trùng dương nhỏ dần... nhỏ dần vìlẽ chàng càng đi càng xa bờ biển.Bên tai chàng thỉnh thoảng có tiếng quạ kêu thật buồn thảm.Đi được một đoạn đường mà chưa gặp việc gì trở ngại, phía trước vách đá sừng sững,dưới đó là một cửa động tối om om...Từ trong cửa động, thỉnh thoảng có tiếng ca não ruột vang lên làm cho người nghe cócảm giác âu sầu, buồn bã.Đường Luân còn đang do dự, không biết có nên vào giữa vòng hay không, thình lình..Sau lưng chàng có tiếng gió vì vèo trổi ...

Tài liệu được xem nhiều: