Danh mục

Hỏa long thần kiếm - Phần 29

Số trang: 6      Loại file: doc      Dung lượng: 55.50 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Thoát ra khỏi động, Đường Luân thở phào một hơi nhẹ nhõm, mồ hôi toát ra ướt áo. Chàng theo chân lão Thất đi xuyên qua những lớp sương mù dày đặc. Thân hình của lão Thất nhanh như tên bắn, cứ mỗi một bước chân là nuốt một khoảng đường năm trượng. Mũi giày của lão ta lướt nhanh trên mặt đất một cách nhẹ nhàng êm ái, nhìn thân hình nhanh như cánh nhạn của lão Thất mà Đường Luân ngao ngán thở dài. Chàng nghĩ thầm, võ phái của mình vốn nổi tiếng về khinh công mà...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 29 Phần 29Thoát ra khỏi động, Đường Luân thở phào một hơi nhẹ nhõm, mồ hôi toát ra ướt áo.Chàng theo chân lão Thất đi xuyên qua những lớp sương mù dày đặc.Thân hình của lão Thất nhanh như tên bắn, cứ mỗi một bước chân là nuốt một khoảngđường năm trượng. Mũi giày của lão ta lướt nhanh trên mặt đất một cách nhẹ nhàngêm ái, nhìn thân hình nhanh như cánh nhạn của lão Thất mà Đường Luân ngao ngánthở dài.Chàng nghĩ thầm, võ phái của mình vốn nổi tiếng về khinh công mà so với lão Thấtcòn có phần sút kém.Trong trí chàng vụt nảy ra hình ảnh của những người trong động ban nảy, người nàongười nấy thảy đều mắt đổ hào quang xem chừng công lực có phần trội hơn lão Thất.Còn tiếng nói của Nham chủ thì vang lên như sấm nổ. Công lực của người này thậtngoài vòng tưởng tượng.Nhìn kỹ thân pháp phi hành của lão Thất, Đường Luân bất giác mừng thầm, vì chàngthấy bộ điệu giống hệt với Hải Ma. Vậy thì “lai lịch của Hải Ma” không phải là mộtvấn đề hoàn toàn bí mật nữa. Trong chuyến đi này, nó đã hé ra một tia ánh sáng chochàng thấy...Không suy nghĩ dài dòng nữa, Đường Luân cắn răng vận hết sức mạnh ra hết để đuổitheo lão Thất.Xuyên qua nhiều đoạn đường ngoằn ngoèo, khúc khuỷu, bên tai của Đường Luânbỗng vang lên tiếng thác đổ ào ào. Trước mắt chàng hiện ra một giải nước trắng xóatừ bên trên buông xuống...Khi đến gần ngọn thác, Đường Luân nhìn kỹ thấy ngọn nước này đổ qua ba bực đá,mà mỗi bực đá cách nhau chừng năm bảy trượng.Lão Thất tiến đến bên thác nước, rùn chân nhảy vụt qua mấy bực đá rồi quay đầunhìn lại, hách dịch ngắm Đường Luân.Chàng chắc lưỡi than thầm, nhìn thấy cao độ của hai bực đá mà rợn tóc gáy, nhảy lênđó rũi trượt chân sa xuống thì thật là chắc chết trăm phần.Nhưng tình thế bất đắc dĩ, Đường Luân phải hớp một hơi dài dưỡng khí, nạt lên mộttiếng vang trời, thế như Bá vương cử đảnh, bay vù lên trên thác nước.Mũi giày vừa chấm đến bực đá thứ nhất, chàng lại rún mình nhảy vù lên thêm một cáinữa. Thân pháp của Đường Luân đã lọt vào cặp mắt kinh nghi của lão Thất.Lão đưa mắt ngắm Đường Luân một cách nghi ngờ, nhưng chàng vẫn giả vờ bìnhthản nói trớ rằng :- Ban nãy, thân pháp của ta thuộc vùng Trung Nguyên so với Thiên La Nham có điềuchi khác biệt?Lão Thất chỉ trả lời bằng một nụ cười nham hiểm.Thình lình lão ta quay lại tung ra một chưởng, đánh bạt màn nước đang đổ xuống ào àovẹt ra hai bên rồi thân hình của lão bắn vụt qua khe hở đó.Đường Luân giật mình, mặt mày thất sắc, nghĩ rằng, dùng chưởng lực vén màn nướcthực là điều Đường Luân chưa hề thấy.Chàng cũng muốn thử sức mình xem sao, nên vội tuốt Hỏa Long thần kiếm, dồn sứcmạnh vào cánh tay phải xử một thế Kim Cang Giáng Long.Đường gươm vừa tuôn ra thì một luồng cương lực đẩy màn nước lệch sang một bênvà Đường Luân cất lên một tiếng hú dài vượt qua màn nước.Bên kia bức màn nước là một vùng cây cỏ xinh tươi, phong cảnh đậm đà. Đường Luânvừa đứng vững thì cảnh tượng đẹp đẽ phi phàm đó đập vào mắt chàng, làm cho tinhthần đột nhiên sảng khoái khác hẳn với bầu không khí nặng nề, u uất dưới hang sâulúc nãy.Bên ven một cánh rừng trúc và rừng mai lẫn lộn khói tỏa sương mờ, có một gian nhàtranh nhỏ bé. Kiến trúc cực kỳ tinh xảo, tứ bề quét tước sạch sẽ như lau.Hai người đi vòng qua một con đường ngỏ trúc xanh um, tiến vào trước ngôi nhà tranhxinh xắn ấy.Lão Thất hô lên một tiếng nho nhỏ. Từ bên trong có một giọng nói dịu dàng vang ra :- Ai đó?Một mùi hương thoang thoảng phớt ngang trước mũi Đường Luân, có một bóng ngườithước tha yểu điệu từ trong ngôi nhà tranh bước ra.Đường Luân đã thành thế cưỡi cọp, bất đắc dĩ uốn lưỡi bắt chước giọng nói của HảiMa, đĩnh đạc trả lời :- Ta đây!Sợ lão Thất làm lộ chuyện, Đường Luân lập tức tuốt thanh Hỏa Long thần kiếm nơitay, cố ý cho người mới ra nhìn thấy.Người này mặc một chiếc áo màu trắng cực kỳ trang nhã, trên mặt che ngang mộtvuông lụa mỏng, chớp nhanh cặp mắt, nhìn hai người đoạn nói :- Lão Thất, chủ mẫu đã nói không tiếp khách, mi quên rồi sao?Lão Thất cúi đầu, xá chào, đoạn liếc nhìn Đường Luân nói :- Hừ! Tuyết Lăng cô nương, chẳng lẽ cô nương lại quên chủ nhân của cô nương saochứ?Tuyết Lăng bàng hoàng ngơ ngác, ngắm nhìn Đường Luân.Đường Luân đã có chuẩn bị từ trước, dồn khí xuống đan điền, bắt chước giọng củaHải Ma hừ lên một tiếng.Tuyết Lăng nghe tiếng quen thuộc, vội vàng quay lưng chạy trở vào, miệng nói :- Tôi vào thông báo cho chủ mẫu hay.Rồi như một con bướm trắng lạc lối vườn đào, nàng bay vù vào bên trong. ĐườngLuân quay lại gằn giọng :- Lão Thất, mi hãy lui ra.Lần này lão Thất không trả lời mà quắc cặp mắt sắc như gươm nhìn Đường Luânkhông chớp.Chàng kinh sợ, giả vờ tức tối, giậm chân :- Mau lui ra đứng đợi ở bên ngoài.Lão Thất buông ra một tiếng cười man rợ, trả lời :- Phải, ta sẽ cùng lão Lục, lão Bát và lão Cửu chờ mi ở bên ngoài.Dứt lời lão ta liền nhún chân nhảy ra ngoài mất dạng sau bức màn nước lưa thưa...Đường Luân trong lòng hồi hộp, ...

Tài liệu được xem nhiều: