Danh mục

Hỏa long thần kiếm - Phần 30

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 55.50 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí lưu trữ: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đường Luân ngậm ngùi tròng chiếc mặt nạ lên mặt mình nói : - Đại trượng phu một lời đã nói, bốn ngựa khó theo, hà tất phải thề nguyền. Nga Mi nữ cười lạnh nhạt. Lúc bấy giờ một cơn gió nhẹ thoảng qua, thổi vuông lụa che ngang mặt của Nga Mi nữ bay lất phất.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 30 Phần 30Đường Luân ngậm ngùi tròng chiếc mặt nạ lên mặt mình nói :- Đại trượng phu một lời đã nói, bốn ngựa khó theo, hà tất phải thề nguyền.Nga Mi nữ cười lạnh nhạt. Lúc bấy giờ một cơn gió nhẹ thoảng qua, thổi vuông lụache ngang mặt của Nga Mi nữ bay lất phất.Đường Luân chộp lấy cơ hội liếc nhanh một cái, thấy sau vuông lụa kia là một khuônmặt đẹp như ngọc làm cho chàng càng thêm kinh dị, là trên khuôn mặt ngà ngọc kialoáng thoáng nổi lên những đốm trắng, tương tự như những vết lở lói trên mình củalão Thất, làm cho người ta có cảm tưởng đó là một viên ngọc mang nhiều tì vết.Nga Mi nữ buộc chặt lại vuông lụa, lạnh lùng nói :- Thiên La Nham là một hiểm địa, mi không thể lưu lại chốn này, mau trở về đi thôi!Đường Luân do dự một chút, đoạn hỏi thẳng một câu :- Tôi chưa rõ Thiên La Nham hung hiểm chỗ nào, xin phu nhân nói rõ.Ngừng lại một chút, chàng lại tiếp :- Chẳng rõ cớ sao Liên phu nhân lại cư ngụ trên hòn đảo nguy hiểm này?Nga Mi nữ khẽ giật mình, nhưng lại cười trả lời :- Thì ra mi chưa biết, nhưng rồi cũng có ngày mi sẽ biết, lúc ấy... lúc ấy...Giọng nói của Nga Mi nữ thình lình nức nở, dường như đau đớn lắm. Đường Luânthoáng thấy sau vuông lụa mỏng kia lóng lánh hai hạt lệ như kim cương...Bà lại hối thúc :- Mi hãy về đi!Đường Luân không còn gì nói nữa, đành phải xá chào, nói :- Những điều phu nhân ký thác tôi xin hết lòng lo liệu.Nói rồi chàng quay mình theo thế Phi Yến Hoành Ba, thân hình của chàng lướt nhẹ quabức màn nước bên ngoài rồi đi thẳng.Nhưng mà hơi lạnh của nước làm cho tinh thần của chàng định tĩnh, sáng suốt thêm.Ngửa mặt lên từng không xanh lơ, cao vút, bên tai nghe thác đổ rì rào, hòa lẫn vớitiếng gió gầm sóng thét của đại dương, trong lòng của Đường Luân bỗng nổi lên mộtcảm giác bàng hoàng khôn tả...Chàng thẫn thờ, đứng ngây người ra thật lâu mới cất lên một tiếng hú dài bi thiết rồibay mình khỏi bực đá cuối cùng để thân hình rơi xuống thảm cỏ xanh rì trước mặt.Mũi võ hài của chàng vừa chấm đất, Đường Luân tức khắc giật mình đánh thót...Vì rằng ba bề bốn bên có bốn tay cao thủ, mặt mày lở lói, mình mặc áo gai, bất thầnbủa lưới bao vây kín mít.Nhanh như chớp, Đường Luân tuốt thanh Hỏa Long thần kiếm ra tay, sẵn sàng chiếnđấu.Nhưng cả năm người thảy đều im lìm giương mắt gườm nhau. Chợt lão Thất khoáctay nạt :- Ba vị này là lão Lục, lão Bát và lão Cửu. Xin hỏi các hạ cao danh quí tánh?- Ta họ Đường tên Luân.Lão Thất cười ồ nói :- Chúng tôi không muốn làm kinh động đến Liên chủ mẫu. Dám hỏi Đường huynh cóthể theo chúng tôi đến một nơi vắng vẻ để cùng nhau truyện trò đàm đạo.Đường Luân thẳng thắng trả lời :- Hay lắm!Lão Thất lại buông ra một chuỗi cười lanh lảnh, đưa tay ra dấu. Cả bốn người mặc áogai vừa bao vây Đường Luân vừa tiến lần về phía sương mờ khói tỏa...Quanh qua lộn lại một hồi, mới đến chỗ một khoảng đất trống bên một bờ vực thẳm.Nơi ấy, một bên là vách đá sừng sững chọc trời, còn một bên là đại hải trùng dương,sóng gào gió thét.Cả năm người này chia nhau đứng thành thế Mai Hoa. Lão Thất hét hỏi :- Đường Luân, mi thật là to gan lớn mật, dám qua mặt nhân vật của Thiên La Nham,nay chúng ta thừa lệnh của Nham chủ, đến đây cho mi hai con đường ngõ hầu lựachọn. Con đường thứ nhất là mi phải buông gươm đầu hàng, vào trong hang thẳmchung sống với bọn ta. Còn một con đường thứ hai là phải chịu cho chúng ta phân thâyra làm trăm mảnh.Đường Luân lạnh lùng trả lời :- Hà hà... dĩ khả sát, bất khả khuất. Chúng ta so nhau vài miếng xem sao đã!Nói rồi ha hả cả cười, chàng gác thanh Hỏa Long thần kiếm ngang trước ngực trongcái thế ổn như Thái Sơn.Lão Bát cười hềnh hệch :- Thằng này thật là một tay anh hùng hảo hán.Lão Lục nối lời :- Rồi đây chúng ta sẽ đưa mi về bên kia cực lạc.Lão Cửu thì hầm hè, sắn tay áo, nạt :- Đỡ!Tiếng “đỡ” vừa ra khỏi miệng, là một luồng sức mạnh phủ vào đầu của Đường Luânba bề bốn bên, cương khí nổi dậy ào ào...Nhác nghe qua, Đường Luân đã biết ngay đó là một đòn Bách Cổ thần quyền mà đốiphương đã luyện đến mức sao siêu tuyệt đỉnh... Địa Ngục MônĐường Luân thét lên một tiếng vang trời.- Khoan!Đoạn loang gươm một vòng thủ thế.Lão Cửu thấy vậy thu tay trở về, còn lão Lục thì nở một nụ cười nham hiểm, ồ ề nói :- Thằng Họ Đường kia, muốn hàng thì hãy hàng cho sớm...Đường Luân cau mày, gằn giọng hỏi :- Khoan đã, để ta hỏi một việc. Hai tháng về trước có một vị cao tăng Thiếu Lâm tựđơn thân độc mã đến Tiêu Dao Độ, nơi huyện Đồng Nhân, rốt cuộc bị mất tích mộtcách ly kỳ. Việc này có phải chính chư vị đã hạ độc thủ?Bốn người thảy đều giựt mình, đưa mắt nhìn nhau, trầm ngâm mà không trả lời :Lâu lắm lão Thất mới nói :- Chính thế!Đường Luân quát hỏi :- Tại sao?Lão Lục cười ồ ồ trả lời :- Nếu đáng trách là nên trách vị cao tăng đó đã bước chân vào Thiên La Nham, bị chúngta bao vây rồi mà vẫn còn ương ngạnh, vì vậy mới...Lão Bát cười khà khà :- Vì vậy m ...

Tài liệu được xem nhiều: