Nghĩ đến đây, Ngọc Đảnh chân nhân ngửa cổ cười ròn rã, nói rằng : - Cung kính bất như tòng mạng, bần đạo không dám cưỡng lòng tốt của Giáo chủ. Thiên La giáo chủ cả cười, giọng cười khô khan không một nguồn sinh khí. Khang Huệ hỏi nhỏ : - Tiểu Ngũ, mi có sợ không?
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 36 Phần 36Nghĩ đến đây, Ngọc Đảnh chân nhân ngửa cổ cười ròn rã, nói rằng :- Cung kính bất như tòng mạng, bần đạo không dám cưỡng lòng tốt của Giáo chủ.Thiên La giáo chủ cả cười, giọng cười khô khan không một nguồn sinh khí.Khang Huệ hỏi nhỏ :- Tiểu Ngũ, mi có sợ không?Trống ngực của thằng Tiểu Ngũ đánh rầm rầm trong lòng, kinh sợ vô cùng. Nhưngnghĩ rằng trước mặt của Khang Huệ nó không nên tỏ ra người nhút nhát nên vỗ ngựcnói rằng :- Tôi không sợ!Khang Huệ mỉm cười, gương mặt lấy lại bình tĩnh, nhưng nàng vẫn còn lả người vàolòng của Kim Lăng Thiên.Thình lình. Thiên La giáo chủ nạt :- Lui ra!Lệnh vừa truyền, những bóng người đứng dày đặc khắp ba bề bốn bên thảy đều bắnmình vù vù, bay trở vào bóng tối.Thiên La giáo chủ cười nham hiểm nói :- Chúng ta đã kể làm bằng hữu, vậy từ ngày nay trở đi đạo trưởng là quí khách củaThiên La giáo.Đoạn quay phắt mình lại, vỗ tay ra hiệu, bảo rằng :- Bây đâu, hãy chuẩn bị thuyền bè đưa quí khách về ngơi nghĩ và cũng để cho quíkhách xem qua lực lượng của Thiên La giáo.Vèo! Vèo! Vèo!Từ trong bóng tối có bốn người bay vù ra, cúi đầu chờ lịnh Thiên La giáo chủ, giơ taymời bọn Ngọc Đảnh chân nhân.Kim Lăng Thiên và Khang Huệ thảy đều giương cặp mắt ngơ ngác nhìn Ngọc Đảnhchân nhân để hỏi ý kiến.Ông ta thong thả gật đầu, rồi bình thản đi theo bọn họ. Lăng Thiên và Khang Huệ nắmtay thằng Tiểu Ngũ nối gót theo sau.Quành sang một mõm núi, trước mắt hiện ra một bên đò, nơi ấy đang buộc một chiếcthuyền đầu rồng, hình dáng thật là kỳ dị.Cả bọn thảy đều mang một thứ tâm tư nghi hoặc, e dè mà bước xuống chiếc thuyềnquái lạ.Bỗng từ bên trong có một gã thư sinh mặc áo đen, mặt mày sáng rỡ, thong thả bước ra,ống tay áo bên phía tả của hắn tung bay trước gió, cho người ta biết rằng hắn đã cụtmột cánh tay.Sắc mặt có vẻ xanh xao nhưng cặp mắt thật tươi và sáng, có vẻ sắc như gươm. Cặpmắt đó lướt nhanh qua thân hình kiều diễm của Khang Huệ.Thái độ của hắn cực kỳ bình thản, dường như chẳng xem Kim Lăng Thiên vào đâu.Ánh mắt sáng ngời của hắn cứ dán chặt vào khuôn mặt trái soan đều đặn của nàng.Khang Huệ trừng mắt nhìn trả lại hắn, cái ánh mắt nửa hờn giận, nửa ghét nửa yêucủa Khang Huệ làm cho gã thư sinh ấy đờ đẫn cả tâm hồn.Một sức mạnh vô tình thúc đẩy hai bàn chân hắn từ từ tiến về phía Khang Huệ.Máu ghen của Kim Lăng Thiên sục sôi trong huyết quản. Cả giận, hắn trợn trừng cặpmắt lướt tới che ngang trước mặt của Khang Huệ.Thư sinh nhìn hắn từ đầu chí chân bằng một thái độ cực kỳ khinh thị, nhưng rồi cũnglướt ngang trước mặt hắn mà tiến về phía Khang Huệ.Bỗng từ phía trước mặt, có một chiếc thuyền đen ngòm đâm xầm sấn tới.Trong chớp mắt hai thuyền gần kề vào nhau, có tiếng của Thất Hải Bá Vương vanglên lồng lộng :- Bọn này là bạn hữu của Kim đảo chủ, đúng là thượng khách của chúng ta.Có giọng nói của Kim Ngọc Kỳ Hương lạnh nhạt trả lời :- Thiên La giáo chủ!Thất Hải Bá Vương mặt mày thất sắc, chính vào lúc đó thì thân hình của Thiên Lagiáo chủ bay vèo vèo, tạo thành một đường hình cầu vồng trông thật đẹp mắt, nhẹnhàng rơi xuống ván thuyền bên kia.Kim Ngọc Kỳ Hương nở một nụ cười sâu sắc :- Thiên La giáo chủ bất thần xuất hiện, thật là dịp may hiếm có.Thiên La giáo chủ trợn mắt đỏ ngầu :- Bọn mi đến đây làm gì?Kim Ngọc Kỳ Hương im lìm không nói một lời. Bỗng Thiên La giáo chủ cất tiếngcười sang sảng, liền theo đó Thất Hải Bá Vương và Kim Ngọc Kỳ Hương thảy đềucất tiếng cười lên ròn rã.Ba giọng cười khác nhau, hỗn hợp thành một bản nhạc điên cuồng hỗn loạn, làm chongười nghe phải bấn loạn tâm thần.Tiếng cười chưa dứt, thì thư sinh áo đen, Ngọc Đảnh chân nhân, Thiên La tứ phong vàKhang Huệ thảy đều trước sau nhảy vọt sang mui thuyền bên kia.Họ đưa mắt ngắm nhìn thể xác của Đường Luân và Quyên Quyên đang quấn chặt vàonhau trên mui thuyền, bất giác thảy đều giật mình kinh hãi.Thư sinh áo đen mặt mày trắng bệch, cùng trong một lúc hận thù, yêu đương, mếntiếc... Ngần ấy thứ tình cảm tràn ngập cõi lòng, làm cho hắn đờ người ra như khúc gỗ.Khang Huệ thì cười lên khúc khích còn thằng Tiểu Ngũ lại rú lên mấy tiếng não nùngbi thiết :- Đường đại thúc! Đường đại thúc!Nó giẫy khỏi bàn tay của Khang Huệ, chạy bay tới bên mình của Đường Luân, lật mặtcủa chàng ra mà nước mắt rơi xuống như mưa.Khang Huệ cũng vội vàng bước tới, trên gương mặt nõn nà tươi thắm của nàng thoánghiện lên vàu nét kinh nghi.Nàng kề tai vào ngực của Đường Luân nghe ngóng, bỗng trên khuôn mặt đăm chiêucủa nàng bừng sáng lên như đóa hoa mới nở. Nàng kêu lên rối rít :- Sư thúc và Kim ca ca mau sang đây, Độc thư sinh còn sống, ta mau cứu hắn!Nghe Khang Huệ gọi Đường Luân bằng Độc thư sinh, thư sinh áo đen giật mìnhnhưng hiểu ngay ra thằng Đường Luân đã mạo danh hắn.Không cần phải nói, cái chết bi thảm của Quyên Quyên cũng do sự mạo danh này gâyra vậy.Oán thù bừng dậy trong thâm tâm của hắn, trên vành môi thoáng hiện một nét cườinham hiểm, bất thình lình hắn ...