Một lượn sóng vô tình chộp tới, làm cho Khang Huệ vớ chẳng được cánh tay của Đường Luân. Nàng chới với, uống lấy mấy hụm nước biển... Đường Luân sợ Khang Huệ bấu chặt lấy mình nên vội vàng bơi vòng ra sau lưng của nàng. Song chưởng của Đường Luân cách sóng mà vỗ vào những đại huyệt của nàng. Chờ cho Khang Huệ rũ người ra không cục cựa nữa Đường Luân mới bơi tới, ôm chặt lấy nàng vào lòng rồi bơi về phía Ngọc Đảnh chân nhân. ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 40 Phần 40Một lượn sóng vô tình chộp tới, làm cho Khang Huệ vớ chẳng được cánh tay củaĐường Luân. Nàng chới với, uống lấy mấy hụm nước biển...Đường Luân sợ Khang Huệ bấu chặt lấy mình nên vội vàng bơi vòng ra sau lưng củanàng. Song chưởng của Đường Luân cách sóng mà vỗ vào những đại huyệt của nàng.Chờ cho Khang Huệ rũ người ra không cục cựa nữa Đường Luân mới bơi tới, ôm chặtlấy nàng vào lòng rồi bơi về phía Ngọc Đảnh chân nhân.Đến nơi, Đường Luân nắm chặt lấy hông của Khang Huệ, đỡ nàng nằm trên chiếc bèdo những tấm ván thuyền kết lại.Chàng nói với Ngọc Đảnh chân nhân :- Đạo trưởng hãy sờ kỹ xem ván thuyền có dấu kim đâm phải hay chăng?Ngọc Đảnh chân nhân thò tay sờ ván thuyền từ đầu chí cuối, đoạn lắc đầu trả lời :- Không thấy!Đường Luân hậm hực nói :- Vậy thì đạo trưởng nghĩ xem cớ sao thuyền vỡ?Ngọc Đảnh chân nhân vừa ôm chặt ván thuyền vừa ngẫm nghĩ giây lát, mới vỗ tráncười ha hả nói rằng :- Chắc thuyền này dán bằng một loại keo thật chắc.Đường Luân gật gù :- Chính thế!Ngọc Đảnh chân nhân nghiến răng kèn kẹt :- Kim Ngọc Kỳ Hương thật là mưu sát kế dày. Chiếc thuyền này nếu không gặp sóngto gió lớn thì xuống nước trong chốc lát cũng phải keo rã lỗ tan mà đưa người ngồitrên thuyền vào tử địa.Thằng Tiểu Ngũ nằm trên ván thuyền run rẩy kêu lên :- Trời ơi! Lạnh quá...Đường Luân liếc nhìn nó, rồi vung bàn tay ra cột chặt ba người lại trên bè, vì chàng cóý không để cho họ kiệt sức mà phải rơi xuống biển.Đường Luân thở dài, nói với Ngọc Đảnh chân nhân :- Rất may tôi biết cách bơi lội ngược dòng nước, chẳng lẽ ngồi không chờ chết. Xinđạo trưởng lên ngồi trên ván thuyền để tôi đẩy bè về phía trước.Ngọc Đảnh chân nhân vâng lời của Đường Luân, vội vàng nhảy lên bè. Còn ĐườngLuân thì buộc một mối dây vào cổ mình, rồi vừa lội vừa kéo chiếc bè đi về trước.Ngọc Đảnh chân nhân thấy ba người kia đã bị trói chặt lên ván thuyền, sợ họ bế huyệtquá lâu, máu huyết ứ đọng đi nên vội vàng giải huyệt cho họ.Kim Lăng Thiên nãy giờ bị điểm huyệt, trong lòng tức giận lắm nên huyệt đạo vừamở là hắn định buông lời chửi rủa. Nào ngờ chính vào lúc hắn ta há miệng thì mộtlượn sóng to lớn từ phía trên phủ xuống, làm cho hắn ướt loi ngoi lóp ngóp, mồm hắnhớp phải một ngụm nước biển vừa mặn vừa chát. Bất đắc dĩ hắn phải câm mồm lại.Xuyên qua viễn vọng kính, Kim Ngọc Kỳ Hương thấy rõ ràng những việc vừa xảy ratrên chiếc bè nhỏ bé của Đường Luân.Bà ta hậm hực nói :- Nghề bơi lội của thằng nhỏ này thật giỏi!Bà ta cau mày, quay lại nói rằng :- Nghe đồn bọn bây theo chân Thất Hải Bá Vương nên nghề bơi lội thảy đều cao siêutuyệt đỉnh, bây giờ có hai người nào bản lĩnh cao nhất bước ra đây nghe ta dạy việc.Từ trong đám đông có hai tên lâu la lách mình bước ra, xá chào Kim Ngọc Kỳ Hươngmà nói rằng :- Chúng tôi là Chánh phó đầu mục của Đại vương, tên A Kiết và Xa Châu xin ra mắtKim đảo chủ.Kim Ngọc Kỳ Hương nhìn thấy A Kiết là một người ăn vận theo dân Hồi Giáo, bịtmột khăn trắng trên đầu, trên tay cầm một thanh đao sáng ngời. Hắn khẽ liếc mắt nhìnđám mỹ nữ của Kim Ngọc Kỳ Hương một cách thèm thuồng.Còn Xa Châu là một người thân hình phì nộn, đôi mắt bé tí tẹo mà đỏ rực, mồm thậtto, lỗ mũi hếch lên trời, trông thật buồn cười.Kim Ngọc Kỳ Hương tươi cười nói với hai gã :- Bản Đảo chủ quyết định tặng cho hai bây hai đứa a hoàn để tưởng thưởng cho cônglao khó nhọc.Cả hai người này thảy đều vui mừng lộ ra nét mặt, cười híp mắt mà nói chẳng lời.Lâu lắm A Kiệt mới nói :- Đa tạ lòng tốt của Đảo chủ... Nhưng chẳng hay Đảo chủ có điều chi sai khiến? XinĐảo chủ cho biết, dù nơi dầu sôi lửa bỏng, tôi cũng chẳng từ nan.Kim Ngọc Kỳ Hương thong thả nói :- Những “con cá” vừa sẩy ban nãy bây giờ đang bềnh bồng trôi nổi giữa biển, phiềnhai mi tức tốc “vớt” chúng nó trở về.Cả hai đồng thanh dạ ran :- Xin vâng!Dứt lời cả hai xoay mình, nhảy vù về phía be thuyền vừa muốn lôi chiếc thuyền da rađể thảy xuống biển thì Kim Ngọc Kỳ Hương đã nói với theo một câu :- Bản Đảo chủ không còn tâm tư để xem những con “cá sống” ấy nữa. Hai mi cầnxách những đầu cá về cho ta là đủ.A Kiết méo xệch mồm, cười hềnh hệch :- Xin tuân thượng lệnh. Trận Thủy Chiến Kinh Hoàng Đẫm MáuĐây nói về phía Đường Luân, chàng đang ra sức lôi bè đi về phía trước, ba bề bốn bênsóng, gió ào ạt. Khang Huệ kêu chết luôn mồm, khóc than nức nở...Nước biển bắn tung tóe lên bè làm cho mọi người ướt loi ngoi, lóp ngóp.Đường Luân cố sức lôi chiếc bè đi được hơn nửa dặm thì tứ chi rũ rượi, gân cốt rãrời.Ngẩng đầu nhìn ra phía trước thấy Tiêu Dao mập mờ ẩn hiện phía xa xa...Chàng cố hớp một hơi dài dưỡng khí, ngừng lại một chút để phục hồi sức khỏe, chợtnghe Ngọc Đảnh chân nhân nằm trên bè gầm lên dữ dội :- Con nữ ma đầu này thật là tàn ác...Đường Luân cả sợ, nhóng cổ lên nhìn...Thấy từ đàng xa có một chiếc thuyền bằng da bé tí teo, trương một chiếc buồm conđang tách sóng đuổi theo chàng.Nhìn thấy rõ có ha ...