Trong chớp mắt, Trương Chi Phi đã nhảy xổ tới, vung hai bàn tay sắt thép của mình chộp vào đầu của đối phương.Lão già ăn mày luống cuống, Trương Chi Phi lập tức buông một chuỗi cười rũ rượi, một tay vớ lấy vai của lão, một tay tước phắt thanh gậy trúc.Bọn ăn mày đứng chung quanh thấy tình thế không xong, ó ré vang lừng, vung gậy ùa tới chực vây đánh.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 5 Phần 5Trong chớp mắt, Trương Chi Phi đã nhảy xổ tới, vung hai bàn tay sắt thép của mìnhchộp vào đầu của đối phương.Lão già ăn mày luống cuống, Trương Chi Phi lập tức buông một chuỗi cười rũ rượi,một tay vớ lấy vai của lão, một tay tước phắt thanh gậy trúc.Bọn ăn mày đứng chung quanh thấy tình thế không xong, ó ré vang lừng, vung gậy ùatới chực vây đánh.Họ nhanh, Hàn Khuê còn nhanh hơn. Thừa lúc lão ăn mày thối lui một bước, Hàn Khuêtiên hạ thủ vi cường, tung đòn ra bốn phía như vũ bão, đánh vào bọn ăn mày.Trong chớp mắt, tiếng rên la vang dậy, bọn ăn mày rần rần bỏ chạy.Đường Luân gằn giọng nạt :- Khoan!Hàn Khuê và Trương Chi Phi nghe lịnh, tức khắc dừng tay. Lão già ăn mày bị bàn tayhộ pháp của Trương Chi Phi vớ phải tứ chi rũ liệt, đớ người ra không thể cục cựa.Bọn ăn mày thấy vậy thảy đều không dám hống hách nữa. Đường Luân thong thảphán rằng :- Không nên đánh chết bọn họ, chỉ theo qui lệ của bản môn và thi hành theo mệnh lệnhcủa ta mà thôi.Bọn ngươi mau bắn hỏa châu để triệu tập người trong đồng môn lại, chờ lịnh ta điềukhiển.Hai người cúi đầu vâng lệnh.Trương Chi Phi nắm lấy bâu áo của lão già ăn mày ném mạnh ra ngoài. Liền theo đó,Hàn Khuê cũng dùng một thủ pháp cực kỳ nhanh nhẹn, giải huyệt cho chúng.Xong đâu đấy, hai người quay trở lại vác lấy tên ăn mày gây sự với thằng bé Tiểu Ngũban nãy, đoạn bay mình ra phố.Đường Luân cũng thở dài rồi nhảy lên xem người của mình. Thằng Tiểu Ngũ ômchiếc hồ lô ngớ ngẩn nhìn Đường Luân không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao cả.Đường Luân mỉm cười bảo nó ngồi bên cạnh mình, đoạn vung roi thúc ngựa đi thẳng.Tiểu Ngũ thấy xe của Đường Luân đi nhanh giữa phố, vội vỗ tay cười ròn rã. ĐườngLuân thò tay vào túi lấy ra ba đồng trao cho Tiểu Ngũ.Xe đi vòng quanh thành ba lượt, rồi từ từ đi chậm lại. Tiểu Ngũ ngó Đường Luân nóirằng :- Đại thúc thật là hung dữ, đánh ngã bọn ăn mày.Đường Luân cả cười nói rằng :- Ta không dữ, ta gặp người ác thì ta nổi nóng, cho chúng một trận nên thân. Tiểu Ngũ!Nhà của ngươi đâu?Thằng bé ngơ ngác nhìn Đường Luân :- Nhà?... tôi không có nhà.- Vậy anh em, cha mẹ của mi đâu?Nó trả lời :- Không có anh em, cha mẹ chi cả.Đường Luân vò đầu nó một cách trìu mến.Lẽ ra, trong chuyến đi này, Đường Luân phải đương đầu với biết bao nhiêu điều nguyhiểm, hoàn cảnh không cho phép chàng suy nghĩ gì hơn ngoài việc đối phó với nhữngtay khét tiếng vang trời, đang mai phục bốn phương, tám hướng, giương bẫy chờchàng.Nhưng Đường Luân không nỡ nhẫn tâm, thản nhiên trước cảnh đói rét của thằng TiểuNgũ. Chàng nhảy xuống xe, vào một tiệm quần áo, mua cho nó một bộ đồ vừa vặn.Đoạn chàng đánh xe đến một ngôi tửu lầu lớn nhất trong thành, chọn một chỗ ngồiđẹp đẽ, cao sang nhất bên cạnh cửa sổ. Hai thầy trò ngồi xuống ăn uống no say.Thình lình, có tiếng đối thoại nho nhỏ đập vào màng tai chàng. Đường Luân vội vã nínhơi, dùng phép Nội thính đại pháp lắng tai nghe kỹ :- ... trong địa hạt của thằng Đông Hải Ma Quân có ba món bảo vật...- Ba món bảo vật gì đó?- ... Món thứ nhất là một thanh kiếm cổ, quí báu nhất đời tên là Hỏa Long thần kiếm...hiện để trong chùa Pháp Hoa...Đường Luân giật mình, sờ lại thanh bảo kiếm trên lưng mình.- ... Trăm năm về trước... Vô Hồn tông... điều động... việc không thành, tự đánh vàoThiên linh cái của mình... làng võ Trung nguyên không có ai công thể đối địch...Giọng nói của người đối thoại thật thấp, nên Đường Luân nghe tiếng được tiếngmất :- Món thứ hai... là pho sách Đa Tâm thánh kinh... cất... Thiên La Nham... có thể dùngâm thanh ma quái mà...Một người thình lình cất cao giọng, nói một cách xúc động :- Thủ đoạn của thằng Hải Ma thật là cay độc.Giọng nói của người thứ hai bấy giờ cũng cất cao lên :- Hiền đệ, còn một bảo vật thứ ba nữa là Nga Mi nữ đã hạ sanh cho thằng Hải Mamột người con gái đẹp tuyệt trần, thân hình mềm mại, lại có điều kỳ quặc, là thiếunữ này từ nhỏ sống trong cảnh hoa thơm, cỏ lạ, không uống nước mà chỉ uống nhữngchất mật hoa, vì vậy mà thân hình nàng tỏa ra một mùi thoang thoảng, dễ làm chongười ta đê mê ngây ngất. Thằng Hải Ma lại dùng người đẹp tuyệt trần này làm mộtmiếng mồi ngon để câu thiên hạ, hà hà hà...- Hiền đệ, ta chúc mi mã đáo thành công, bắt được con bé này để tha hồ hưởng lạc.Tiếp theo đó, hai người cười ồ ồ, ra vẻ thích thú lắm.Đường Luân không lấy đó làm lạ, chỉ có mấy người thực khách thì ngạc nhiên trố mắtra nhìn.Trong lòng Đường Luân bỗng nhiên dâng lên một nỗi buồn man mác. Rất nhiều nghivấn quay cuồng trong khối óc của chàng, và rốt cuộc chàng hết sức căm tức vì nhữnglời lẽ khiếm nhã của hai người họ đối với Bích Cơ.Tuy vậy, ngoài mặt chàng vẫn giữ thái độ ung dung, thư thái. Nhưng một nguồn tiềmlực không biết từ đâu đưa đến truyền vào cánh tay của chàng, trong lúc ấy bàn tay củachàng đang cầm đôi đũa, và đôi đũa vô tri kia từ từ cắm phập vào mặt bàn...Tiểu Ngũ đôi mắt trợn trừng lấy làm kinh dị vì thái độ bất thường của ...