Danh mục

Hỏa long thần kiếm - Phần 6

Số trang: 7      Loại file: doc      Dung lượng: 60.50 KB      Lượt xem: 6      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Ngọc Đảnh chân nhân rùng mình, đoạn cúi đầu xuống mặc tưởng trầm tư. Chính vào lúc ông ta lưỡng nan tấn thối thì...... Kim Ngọc Kỳ Hương mỉm cười, thò tay lấy một chiếc đũa ngà bất thình lình ném bay về phía Đường Luân nhanh không thể tả.Tốc độ chiếc đũa tuy nhanh không thể tưởng tượng, nhưng không một tiếng xé gió nào phát ra. Một tiếng “bộp” vang lên. Chiếc đũa ngà trúng nhằm cái hồ lô đeo lủng lẳng bên cạnh sườn của Đường Luân lửa bắn tung tóe nhưng Đường Luân vẫn đứng một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 6 Phần 6Ngọc Đảnh chân nhân rùng mình, đoạn cúi đầu xuống mặc tưởng trầm tư. Chính vàolúc ông ta lưỡng nan tấn thối thì...... Kim Ngọc Kỳ Hương mỉm cười, thò tay lấy một chiếc đũa ngà bất thình lình némbay về phía Đường Luân nhanh không thể tả.Tốc độ chiếc đũa tuy nhanh không thể tưởng tượng, nhưng không một tiếng xé giónào phát ra. Một tiếng “bộp” vang lên. Chiếc đũa ngà trúng nhằm cái hồ lô đeo lủnglẳng bên cạnh sườn của Đường Luân lửa bắn tung tóe nhưng Đường Luân vẫn đứngmột cách trầm tĩnh, dường như không hay biết.Kim Ngọc Kỳ Hương mỉm cười, khẽ cau mày gật gù khen thầm. Chừng đó, NgọcĐảnh chân nhân mới sực tỉnh, vỗ trán mình “à” lên một tiếng, rồi cười ha hả :- Vậy thì thằng Thiên Độc Nhất Phẩm đã gặp nhiều báo ứng?Đường Luân trả lời :- Thiên Độc Nhất Phẩm đã qui tiên rồi!- Vậy thì các hạ đây là người thế chức Chưởng môn?Đường Luân mỉm cười :- Không dám!Ngọc Đảnh chân nhân nghĩ thầm :- Người này quả là lợi hại, muốn thừa cơ điều tra hành tung của ta.Nghĩ đoạn nói rằng :- Cũng sắp đến...Nói rồi không đợi cho Đường Luân mở miệng, bất thình lình quay phắt lại, vung phấttrần điểm một ngọn thần tốc vào giữa ngực Đường Luân, nạt :- Đỡ!Vô số sợi cước bằng đồng trên phất trần đâm thẳng vào những yếu huyệt trên mìnhcủa Đường Luân như một trận mưa rào...Nhưng Đường Luân đã phòng hờ từ trước, vung ông tay áo ra. Chiếc ông tay áo củachàng căng ra như một bức tường, ngăn chận phất trần của lão đạo sĩ.Khang Huệ rú lên :- Nhị sư thúc! Đừng nổi nóng hống hiệp người ta!Tử La Sát Quyên Quyên nãy giờ ngồi gầm đầu không nói chuyện, bây giờ nghe tiếngrú của Khang Huệ, vội ngẩng đầu lên, cặp mắt của nàng hãi hùng kinh sợ.Ngọc Đảnh chân nhân gật gù hỏi rằng :- Hay lắm! Thế võ này của bần đạo gọi là Thiên Chi Phất Trần, còn thế võ của mi gọilà chi?Đường Luân bình thản trả lời :- Lưu Vân Phi Tú!Ngọc Đảnh chân nhân nạt :- Hay!Đoạn thình lình vung phất trần nhấn mạnh tới. Đường Luân mỉm cười, bất thần thunội lực trở về khiến ống tay áo của chàng trở thành mềm nhũn.Ngọc Đảnh chân nhân biến sắc.Đường Luân nhanh nhẹn trả lời :- Tôi sẽ bất chấp đường gươm bên cánh tay tả của đạo trưởng mà tiếp tục phá vỡ đònThiên Chi Phất Trần.Đoạn nhanh như chớp, chàng rạp mình xuống đất theo thế Cổn Địa Long trốn thoátchưởng phong của đạo trưởng đồng thời trổ ra một ngón điểm vào huyệt DũngTuyền, bắt buộc đạo trưởng phải thu kiếm về để giữ miếng.Ngọc Đảnh chân nhân cười khinh bỉ :- Phương pháp này mạo hiểm, hạ sách! Hạ sách! Cứ như thế thì tự giữ lấy mình cònchưa được, sao gọi là bắt buộc đối phương phải thu kiếm trở về để giữ miếng.Ngọc Đảnh chân nhân quay lại hỏi Kim Ngọc Kỳ Hương :- Đảo chủ nghĩ sao?Kim Ngọc Kỳ Hương đưa chung trà lên môi khẽ nhấp một miếng, thong thả trả lời :- Có thể tạm cho là được!Ngọc Đảnh chân nhân ha ha cả cười, hỏi :- Nếu theo ý của Đảo chủ thì gặp trường hợp này ta phải xử trí làm sao?Kim Ngọc Kỳ Hương mỉm cười nói rõ từng tiếng một :- Theo thiển kiến của ta thì sau khi dùng Cổn Địa Long thoát ra ngoài ba thước rồi bấtthình lình quay phắt trở lại, tống ngược trở về một chưởng vào huyệt Mệnh Môn đểđưa đạo trưởng về trời.Đường Luân giựt mình thất sắc, liếc nhìn Kim Ngọc Kỳ Hương, thấy thần sắc của bàta vẫn lạnh lùng bình thản, cái vẻ thanh tao, trang nhã đó không đượm một vẻ khiêukhích chút nào. Chàng nhủ thầm :- Quả thật danh bất hư truyền. Nếu ta chẳng rõ lai lịch của bà ta, thì cứ ngỡ là mộtngười đàn bà giàu sang, quí phái, chớ có ngờ đâu đó là một tay đại nữ ma đầu, lừngdanh thiên hạ.Ngọc Đảnh chân nhân trầm ngâm một chút, cười rằng :- Thú thật với Đảo chủ :Côn Luân phái chúng tôi có học được phương pháp trở mình giữa không trung. Đòncủa Đảo chủ vừa nói ra mặc dù lợi hại, nhưng gặp phải Côn Luân cao thủ thì thật lànguy hiểm bội phần.Kim Ngọc Kỳ Hương bình thản trả lời :- Ngũ Chi môn chúng tôi cũng được học phép vừa tràn mình né tránh, vừa đánh ngượctrở về phía sau mà tất thắng. Thật ra, cao thủ đấu chiến với nhau phải biết tùy cơ ứngbiến, chớ còn võ học mênh mông vô tận, đòn lạ hằng hà sa số, biết đâu mà lường.Ngọc Đảnh chân nhân cười ròn rã, trả lời :- Tôi rất lấy làm bội phục cao kiến của Đảo chủ!Thình lình, lão ta thu hồi chân lực, nghiêm trang nói với Đường Luân :- Thiên Độc môn vốn có tiếng là một môn phái giết người chẳng gớm tay, nay các hạlên ngôi Chưởng môn, bần đạo mong rằng bàn tay của các hạ từ đây không còn nhuốmmáu nữa.Nói đoạn lão liếc thanh Hỏa Long thần kiếm gằn giọng nói :- Hỏa Long thần kiếm là một món bảo vật của võ lâm, không biết bao nhiêu ngườiđang thèm thuồng dòm ngó. Nếu các hạ thức thời vụ, nên mau mau mang trả cho PhápHoa tự. Bằng không thì nhân vật các môn phái sẽ hiệp lại tấn công, chừng đó e rằngcác hạ trở tay không kịp.Đường Luân cười lanh lảnh, đảo mắt nhìn quanh nói rằng :- Sông có thể lấp, núi có thể dời, nhưng ý kiến của ta không hề thay đổi. Độc thư sinhnày sẵn sàng ứng chiến.Ngọc Đảnh chân nh ...

Tài liệu được xem nhiều: