Thì ra những thế võ này thảy đều tương khắc với nhau và chế phục với nhau một cách tài tình. Thêm năm hiệp nữa trôi qua, chợt Mộ Dung Ngọc cất mình bay bổng lên ba trượng, dùng ngón chân xoi thẳng xuống như một mũi dùi tấn công và hàm hạ của Đường Luân. Cùng trong một lúc, thanh Thái nguyệt cổ kiếm tung ra một đòn Kim cang phục hổ, chém thẳng vào giữa đỉnh đầu của Đường Luân
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 62 Phần 62Thì ra những thế võ này thảy đều tương khắc với nhau và chế phục với nhau một cáchtài tình.Thêm năm hiệp nữa trôi qua, chợt Mộ Dung Ngọc cất mình bay bổng lên ba trượng,dùng ngón chân xoi thẳng xuống như một mũi dùi tấn công và hàm hạ của ĐườngLuân.Cùng trong một lúc, thanh Thái nguyệt cổ kiếm tung ra một đòn Kim cang phục hổ,chém thẳng vào giữa đỉnh đầu của Đường Luân.Bích Cơ nghe Đường Luân rú lên một tiếng, rồi nhún chân bỏ chạy.Trong lòng nàng thảng thốt kinh hoàng, chưa kịp kêu lên một tiếng thì bên kia MộDung Kim đã thét lên :- Ngọc nhi, mau mau thu kiếm rút lui!Nhưng lời nhắc này đã trễ, thân hình của Đường Luân vừa tức tốc chạy ra ngoài bathước, thình lình quay phắt trở về, và lưỡi Hỏa Long thần kiếm tỏa ra một đạo hồngquang sáng rực. Tức khắc, Mộ Dung Ngọc liên tiếp trúng hai nhát đòn, máu thắm đầmđìa.Thế ra đó là chiêu Phong Đàng Đại La, một đường gươm sát thủ cuối cùng của Đại lakim cang kiếm pháp.Mộ Dung Ngọc sắc mặt tái xanh, ôm lấy vết thương mà rên rĩ. Người ta thấy chiếc áothư sinh của Mộ Dung Ngọc bị cắt đứt hai đường, máu trào ra cuồn cuộn.Thì ra với thế võ này Đường Luân có thể đâm suốt qua tim của Mộ Dung Ngọc mộtcách dễ dàng, nhưng chàng vốn có từ tâm nên khi chỉ đi một nửa đường gươm bất giácmềm lòng cắn răng đẩy lưỡi kiếm đi sang cánh hữu.Một tràng tiếng vang khua lên rổn rảng, thanh Thái Nguyệt bị thần lực của ĐườngLuân từ trong thanh Hỏa Long thần kiếm làm cho gãy tươi mấy đoạn và đường gươmcắt xéo thành hai vết thương nặng nề.Vào lúc đó thì “véo, véo, véo” ba đốm sáng lập lòe xé gió bay vù vào mặt Đường Luân.Thì ra Mộ Dung Kim nãy giờ đấu với Trần Như Phong, vì trong tay có báu kiếm lạithêm đối thủ là Trần Như Phong yếu hơn ông ta một bực, đồng thời trong tay chỉ cómột chiếc võ kiếm nên Mộ Dung Kim hoàn toàn làm chủ tình hình.Tuy vậy, lấn áp ngón đòn Trần Như Phong không phải là một việc dễ vì lão già nàycứ khôn ngoan lẫn trốn một cách hoạt kê, hài hước. Thỉnh thoảng ông ta lại thừa cơđiểm ra một ngón, tấn công các yếu huyệt của Kiếm Thánh.Mộ Dung Kim một mặt trổ hết những thế võ bí truyền để cầm chân lão già họ Trần,một mặt quan sát cuộc chiến giữa con mình và Đường Luân.Vì vậy mà đã mấy lần ông ta lên tiếng nhắc nhở, chỉ bảo cho con mình.Mãi đến lần cuối cùng, khi Mộ Dung Ngọc vì cấp công háo thắng nên tung ra một thếKim Cang Phục Hổ và Đường Luân trả lại đòn Phong Đảng Đại La. Sự diễn biến quáư mau lẹ, ông vừa nhắc thì đã trễ, làm cho Mộ Dung Ngọc phải thọ trọng thương.Lòng thương con tức tốc dâng lên, Tây Phương Kiếm Thánh nghiến răng kèn kẹt, cũngdùng hết sức mạnh của mình chém về phía Trần Như Phong một đòn Phóng Đảng ĐạiLa.Chiêu thức thật là hùng hậu, đẩy Trần Như Phong bắn lùi năm bước. Thừa một chútrảnh tay đó, ông ta bắn vù ra ba mũi ám khí về phía Đường Luân để ngăn bước tiếncủa chàng, không cho truy kích Mộ Dung Ngọc.Tuy mắt trông chưa rõ, nhưng biết rằng lãnh lấy Phong đảng Đại la thì thương tíchkhông nhẹ, Kiếm Thánh bắn vù về phía con mình, thò tay ra bế xốc Mộ Dung Ngọclên vai. Trong khoảnh khắc đó lại thêm ba mũi ám khí xé gió vèo vèo, chia ra ba đường:thượng, trung, hạ, tấn công vào mình của Đường Luân.Ban nãy, Đường Luân vừa đảo mình trốn ba mũi ám khí thứ nhất chưa kịp đứng vữngthì ba mũi nữa lại ào ào bay tới.Đường Luân tức tốc xử thân pháp Thiết Bản Kiều, ngã ngửa người ra trốn thoát haimũi đi phía trên, đồng thời chàng vung tròn lưỡi gươm trong tay mình thành một thếChỉ Thiên Hoạch Địa, gạt phăng mũi ám khí tấn công vào hạ bàn.Đến khi chàng lộn người đứng vững thì Tây Phương Kiếm Thánh đã vác Mộ DungNgọc lên vai, thoát ra ngoài hơn trượng. Trần Như Phong bỗng ngửa cổ cười dòn,tiếng cười ngạo nghễ của ông ta đưa bước chân của Mộ Dung Kim đi nhanh về phíaxa xa.Trong bóng đêm mờ ảo, hai chiếc bóng của hai cha con Kiếm Thánh nhỏ dần... nhỏdần... rồi mất hẳn.Bây giờ giữa chiến trường chỉ còn lại hai tay cao thủ đang chọi với nhau mãnh liệt, đólà Liên Hải Thiên và Vô Tông Khách.Mọi người trông thấy thân hình của Liên Hải Thiên tiến thoái nhịp nhàng, trông thật làngoạn mục, toàn là dùng những chiêu thức vô cùng đẹp mắt. Còn bóng dáng của VôTông Khách lại thần kỳ biến ảo khôn lường. Bốn bàn tay đi trong gió nghe vi vừa nhưnhững đường gươm điêu luyện.Bỗng thình lình Liên Hải Thiên cất lên một tiếng hú thật hào hùng, đoạn cất mình bayvọt ra phía sau hơn hai trượng.Nga Mi nữ rú lên :- Hải Thiên... hãy nương tay... đừng hạ độc thủ với ân nhân...Nhưng tiếng hú chưa dứt, thân hình của Liên Hải Thiên đã liệng nhanh hai vòng giữakhông trung rồi thình lình tống xuống hai chưởng liên hoàn.Vô Tông Khách nhìn thấy hai luồng chưởng lực từ trên đi xuống thật là kỳ lạ. Cánh tayhữu đi sau mà tới trước, cánh tay tả đi trước mà tới sau, hai luồng chưởng lực đi chéovào nhau thật là lạnh lùng khó tả.Biết nguy, Vô Tông Khách vội vàng dụng thân pháp Hoàng hạc vô tông, thân hình củaông ta nhanh như một con hạc tung cánh giữa lưng trời, lướt nhanh ra khỏi vòng kìmtỏa sau khi kích ngược lên trời hai chưởng kinh thiên.Nhưng rồi một tiếng “toạc” như xé lụa vang lên, hai hình bóng của ba tay cao thủxoắn tít vào nhau như hai chiếc chong chóng rồi lại tách rời ra trong khoảnh khắc.Người ta thấy Liên Hải Thiên và Vô Tông Khách đứng cách nhau ba trượng, mở mắtgườm nhau trừng trừng.Thì ra ban nãy Liên Hải Thiên đã tung ra một chiêu phi thường lợi hại của ông ta là TứDiện Sở Ca, hai đòn bằng tay từ phía trên giáng xuống chỉ là đòn giả, cốt làm cho đốiphương rối mắt mà thôi.Quả thật Vô Tông Khách đã trúng kế, vội vàng lẩn tránh. Nào ngờ hai bàn chân củaLiên Hải Thiên lợi hại còn hơn hai chiếc câu liêm, chập chờn giăng mắc bốn phương,phục sẵn để móc vào mình của đối phương một nhát cực kỳ hung hiểm.Vừa biết mình mắc kế, Vô Tông Khách vội vàng biến chiêu Hoàng hạc vô tông củamình ra thành Phong vân tề hội, năm ngón tay của lão thình lình trổ ngược ra phía saunhư một cái vấu ó, chộp ra mộ ...