Đường Luân khẽ trả lời : - Đây là một người bạn cũ trong Pháp Hoa tự, Nhất Tuyệt thư sinh Đồng Tấn! Dường như Nhất Tuyệt thư sinh bị sắc đẹp mê hồn của Bích Cơ làm cho ngây ngất, hắn ngần ngừ : - “Hữu duyên thiên lý lại tương hội, Thiên nhai hà xứ bất tương phùng”. Chưởng môn của Thiên Độc, thằng họ Đường kia, ngày hôm nay ta đến tìm mi đây! Đường Luân hất hàm, cắt ngang câu, hỏi : - Tìm ta làm gì? ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 63 : Phần 63Đường Luân khẽ trả lời :- Đây là một người bạn cũ trong Pháp Hoa tự, Nhất Tuyệt thư sinh Đồng Tấn!Dường như Nhất Tuyệt thư sinh bị sắc đẹp mê hồn của Bích Cơ làm cho ngây ngất,hắn ngần ngừ :- “Hữu duyên thiên lý lại tương hội, Thiên nhai hà xứ bất tương phùng”. Chưởng môncủa Thiên Độc, thằng họ Đường kia, ngày hôm nay ta đến tìm mi đây!Đường Luân hất hàm, cắt ngang câu, hỏi :- Tìm ta làm gì?Nhất Tuyệt thư sinh cười hậm hực :- Tìm để làm gì, mi hãy tự hỏi lấy mình!Đường Luân ngần ngừ :- Ta thật chẳng biết!Nhất Tuyệt thư sinh ngửa cổ cười ha hả, nói :- Vậy thì... ta hỏi mi: Độc thư sinh Công Tôn Ngô đâu?Đường Luân trả lời đanh thép :- Chết mất rồi!Đồng Tấn nghiến răng kèn kẹt :- Đã chết mất? Vậy ai giết?Đường Luân trả lời :- Một nửa do thằng họ Đường này hạ thủ, một nửa có thể gọi là do thiên ý!Nhất Tuyệt thư sinh cười chua chát :- Hừ... nghĩa là sao?Đường Luân điềm nhiên trả lời :- Hắn cùng ta đánh cuộc, hắn thua nên phải đâm đầu xuống biển mà tự kết liễu sinhmạng của mình...Nhất Tuyệt thư sinh cười ha hả :- Như vậy nghĩa là lấy độc trừ độc... Hừ! Độc thư sinh tuy độc nhưng so với sự điêungoa xảo trá của mi vẫn còn kém xa mấy bực!Đường Luân cúi đầu :- Không dám ạ!Nhất Tuyệt thư sinh bỗng trở giọng gắt gỏng :- Thằng họ Đường kia, mi biết ta đến đây làm gì hay chăng?Đường Luân lắc đầu :- Quả thật không biết!Nhất Tuyệt thư sinh mắt đổ hào quang, cả tiếng :- Nói thật cho mi biết, ta đến đây để lấy lại thanh Hỏa Long thần kiếm và để thanhtoán món nợ máu năm xưa.Chợt Bích Cơ chen vào, hất hàm hỏi :- Mi là hạng người gì mà nói chuyện lớn lối như thế?Nhất Tuyệt thư sinh liếc nhìn Bích Cơ trả lời :- Con tiện tỳ... điều này mi không cần biết!Bích Cơ cáu tiết :- Mi mắng ai là tiện tỳ.Nhất Tuyệt thư sinh trả lời :- Ha ha ha... mắng mi chứ còn ai nữa!Bích Cơ sắc mặt đỏ bừng, hai hàm răng ngọc nghiến kèn kẹt, thình lình lướt tới haibước, tát vào má của Nhất Tuyệt thư sinh một tát thẳng tay.Nhất Tuyệt thư sinh cất lên một tiếng hú thật dài, trổ đòn Đẩu Chuyển Tinh Di, đảomình tránh thoát, và một tiếng “cảng” vang lên, thanh bảo kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ,quát :- Thằng họ Đường kia, ta chấp hai đứa mi tấn công một lượt!Đường Luân điềm nhiên bước tới, vuốt nhẹ cánh tay ngọc của Bích Cơ nói nho nhỏ :- Bích Cơ hãy lui ra, để một mình tôi đối phó.Dứt lời, chàng lướt nhanh về phía trước, gằng giọng hỏi :- Giữa chúng ta có điều chi ân oán thì hãy dùng đao thương mà thanh toán, hà tất phảibuông lời thô lỗ, mắng một kẻ quần thoa, sao gọi là hảo hán!Nhất Tuyệt thư sinh cười sắc lạnh :- Phải, chúng ta phải tử chiến một trận để phân cao thấp.Dứt lời, hắn múa gươm vùn vụt tiến sát tới trước mặt Đường Luân.Bích Cơ hoảng hốt rú lên, nhưng Đường Luân thì nghiễm nhiên bất động, lạnh lùngnói :- Khoan!Nhất Tuyệt thư sinh dừng gươm lại, thét hỏi :- Mi có điều chi trăn trối, nói mau ra đừng kiếm chuyện lôi thôi dài dòng.Đường Luân mỉm cười bình thản nói :- Đại trượng phu quang minh lỗi lạc, sống không thiếu nợ, chết không đội ơn, có điềuchi ân oán mi hãy nói ra cho rõ. Ta cùng Pháp Hoa tự chẳng có điều chi dính líu sao lạicưu mang một món nợ máu.Nhất Tuyệt thư sinh cả giận, trỏ Đường Luân mà bảo :- Thanh Hỏa Long thần kiếm trên mình mi là một bảo vật của chùa Pháp Hoa, mi cònchối cãi gì nữa?Đường Luân tươi cười :- Ta không nói đến thanh bảo kiếm này, ta chỉ hỏi đến nợ máu.Nhất Tuyệt thư sinh hỏi :- Mi không biết?Đường Luân lắc đầu, Nhất Tuyệt thư sinh nhìn sắc diện, thấy Đường Luân không cógì giả vờ cả nên hậm hực nói :- Được, để ta kể cho mi rõ để có chết cũng không oán trách.Hắn tiếp :- Hai mươi năm trước thằng già Thiên Độc Nhất Phẩm vì muốn lấy lòng con yêu phụtên Nga Mi Nữ gì đó.Một tiếng thét của Bích Cơ cắt ngang câu nói làm cho Nhất Tuyệt thư sinh phải quaysang nhìn nàng rồi hạ thấp giọng :- Thằng già Thiên Độc Nhất Phẩm mò vào Pháp Hoa tự, muốn lấy thanh Hỏa Longthần kiếm cho kỳ được.Lúc bấy giờ mười lăm vị Tôn giả trong chùa tất nhiên không bằng lòng và cùng nhauđánh cuộc.Thiên Độc Nhất Phẩm cho rằng thuốc độc của mình thiên hạ vô song, còn mười lămvị Tôn giả thì cho rằng nước của mình cao siêu vô tận, vì vậy nên đánh cuộc như thếnày.Thiên Độc Nhất Phẩm bỏ thuốc độc vào rượu, nếu có một vị Tôn giả nào uống liềuthuốc độc ấy mà chịu đựng được một tiếng đồng hồ mà không ngã thì Thiên ĐộcNhất Phẩm sẽ rút lui vô điều kiện.Nào ngờ thuốc độc của Thiên Độc Nhất Phẩm quả thật mạnh vô cùng, mọi người nốitiếp nhau uống thử và nối tiếp nhau ngã sóng soài trên mặt đất.Trong chớp mắt, mười lăm vị Tôn giả đã ngã hết mười ba vị. Đến vị thứ mười bốnnhờ nội lực thâm hậu nên chịu đựng được một tiếng đồng hồ và Thiên Độc NhấtPhẩm phải y theo lời hứa mà rút lui.Vị Tôn giả thứ mười lăm là Pháp Nguyên thiền sư thấy mười mấy anh em chết mộtcách bi thảm, vội vàng đuổi theo nào ngờ bị Thiên Độc Nhất Phẩm dù ...