Người áo đen gằn giọng nói :- Đây là một món quà của một vị hòa thượng tặng cho ta khi xưa, trong này ghi rồi phương pháp luyện một đường gươm lợi hại tên là Kim Cang Đại La kiếm quyết, tất cả có bảy thế. Ban sơ, ta thấy bảy thế võ này quá ư mạnh bạo nên không muốn luyện tập làm chi, bây giờ việc đang hồi cấp bách, kẻ đại thù địch sắp sửa ra mặt, ngươi lại có sẳn thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay, vì vậy nên sư phụ mới truyền lại...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 7 Phần 7Người áo đen gằn giọng nói :- Đây là một món quà của một vị hòa thượng tặng cho ta khi xưa, trong này ghi rồiphương pháp luyện một đường gươm lợi hại tên là Kim Cang Đại La kiếm quyết, tấtcả có bảy thế. Ban sơ, ta thấy bảy thế võ này quá ư mạnh bạo nên không muốn luyệntập làm chi, bây giờ việc đang hồi cấp bách, kẻ đại thù địch sắp sửa ra mặt, ngươi lạicó sẳn thanh Hỏa Long thần kiếm trong tay, vì vậy nên sư phụ mới truyền lại cho mi,mi phải cấp tốc luyện tập nội trong hai ba ngày phải cho thuần thục.Đường Luân cúi đầu vâng lệnh.Người áo đen còn muốn dặn dò đôi việc, nhưng từ đằng xa đã có tiếng động vang lên,lão lắng tai nghe ngóng rồi chợt nói rằng :- Luân nhi, mau nằm xuống, coi chừng đối phó.Nói vừa dứt tiếng, người áo đen tung mình xuyên qua kẻ lá mất dạng trong rừng sâu.Đường Luân tuân theo lời sư phụ, phi thân vào một bụi cỏ, rạp mình trốn tránh, sẽ léndòm ra. Nghe thấy có tiếng ngân nga vọng lại :- Nam phong... huân đắc du nhân túy.Có người khác họa lại rằng :- Mãn mục tang di... Bắc phong... lâu.Tiếp theo đó, từ xa vọng tới hai câu :- Cỗ đạo... Tây phong... tẩu mã.- Tiểu lâu tố dạ hựu... Đông phong.Có mấy chiếc bóng người thấp thoáng trong cành cây kẽ lá, rồi bốn người gầy tongteo, kẻ trước người sau, buông mình rơi xuống chỗ chàng và sư phụ nói chuyện bannãy.Bốn người này sắc mặt lạnh lùng, rơi xuống đất một lượt, đồng thời gật đầu một cái,cử động đồng nhất dường như bốn chiếc hình nộm, Đường Luân trông thấy buồncười, khẽ động đậy một chút.Chỉ một chút cử động đó mà bốn người kia đã phát giác, tám luồng nhỡn tuyến chiềuthẳng vào chỗ chàng đang đứng.Đường Luân giựt mình, vội đưa tay vào miệng, đoạn thổi ra những tiếng “te te”, nhưtiếng gà rừng gáy.Nào ngờ bốn người đưa mắt nhìn nhau, gật gù đồng hát lên một lượt :- Trời mây quang đãng. Gió xuân tươi...thế rồi trong chớp mắt, bốn người chia ra bốn ngã, phi thân bay vù đến... Người điđầu đôi mắt sắc như chim ưng, thân hình của lão từ trên cao sà xuống, chộp một cáicực kỳ mạnh bạo.Đường Luân cả sợ, biết rằng hành tung của mình đã bại lô... MÂY MỜ BAO PHỦĐường Luân ngửa mặt nhìn lên thiên hạ thân hình của lão sà xuống như bay...Nhanh như chớp, Đường Luân lăn tròn ra ngoài hơn một trượng, đồng thời tuốt gươmra khỏi vỏ.Nào ngờ, khi chàng vừa dợm trỗi dậy thì có tiếng xé gió vì vèo nổi lên sau lưng chàng,thân pháp của người đó thật là nhanh không thể tưởng tượng.Đường Luân vội vàng uốn mình quì xuống vớt ngược về phía sau một đòn Thiên LongHồi Đầu.Một tiếng sắt thép va chạm vào nhau nghe rợn người. Đường Luân cảm thấy binh khícủa đối phương to lớn nặng nề, thanh Hỏa Long thần kiếm cắt không đứt, mà hổkhẩu của Đường Luân cũng tê dại. Thanh bảo kiếm cơ hồ tuột khỏi lòng bàn tay rơixuống đất.Đường Luân khen :- Hay lắm!Đoạn chàng hoành thân đổi bộ, thâu kiếm lại vọt trở về phía sau hơn một trượng.Người đánh lén cũng ngạc nhiên kêu lên một tiếng, rồi rút lui xem xét lại vũ khí củamình. Đó là một thanh Giáng long trượng bằng vàng, vốn chế tạo bằng một chất hợpkim thật cứng rắn, thế mà bây giờ bị cắt đầu gần phân nửa.Vậy mà Đường Luân không thể nhờ cơ hội đó nghỉ ngơi, vì chân chàng vừa chấm đấtthì, “vèo vèo vèo”... ba chiếc bóng người bay vù tới nhanh như điện.Đường Luân đảo mắt xem qua, bất giác hãi kinh. Chàng muốn nắm phần chủ độngnên nạt lên một tiếng, cử ba thế liên hoàn trong đường Nhị Lang Phách Sơn, chémngược ba đường dữ dội...Hào quang trỗi dậy, khí thế thật hăng hái vô song. Đường Luân ngỡ rằng có thể ngănđược đối phương... nào ngờ... Tây Phong cất tiếng cười dài, phất ống tay áo một cáilàm cho thân hình của lão bay tạt ngang ba trượng, để rồi sà xuống sau lưng củaĐường Luân. Nhanh như chớp lão dựng hai bàn tay ra trảm hai đường dữ dội vào vaicủa Đường Luân.Đông Phong thì thân hình bất động, chỉ dùng ống tay áo đỡ vẹt lưỡi kiếm của ĐườngLuân, tay tả dùng thế Bát Vân Kiến Nhật, hai ngón phóng ra một đường nhanh nhưchớp vào huyệt.Nam Phong bay xéo về mặt đất, chân bước thep Âm Dương bộ, đảo nhẹ nửa vòng, hừlên một tiếng, vươn bàn tay sắt thép của mình ra chộp vào vai của Đường Luân.Bắc Phong thì thẫn thờ nhìn chỗ vũ khí của mình bị cắt đứt, thình lình đưa bàn tay tảra dồn hết sức mạnh vào vuốt một cái ngay chỗ đứt.Một tiếng rắc vang lên, thanh thiền trượng gãy lìa làm hai đoạn. Bắc Phong cả giậnném vũ khí của mình xuống đất... ngửa mặt lên trời hú lên một tiếng đầy sát khí, bấtthần nhảy vọt lên không trung, để dùng hai bàn chân của lão, đá hai ngón thần tốc vàohuyệt Thái Dương của Đường Luân.Bất thình lình bị bốn tay cao thủ vây đánh tơi bời, Đường Luân thật không bao giờ ngờtrước đối thủ của mình lại có một nền võ thuật cao siêu như vậy...Chàng thấy mũi kiếm của mình lỡ bộ đâm trượt vào khoảng không, vì vậy mà thânhình của chàng lộ ra chỗ hở. Liền lúc đó, một bàn tay sắt thép chộp vào vai chàng, trênđầu thì cuồng phong trỗi dậy ào à ...