Bây giờ thì ta đã tìm ra manh mối. Mi xem, thanh thiền trượng này rõ ràng là vũ khí của Huệ Năng hòa thượng đã dùng khi xưa.Nhìn kỹ, Đường Luân thấy đó là thanh thiền trượng đã đánh mình tét hổ khẩu ban nãy. Người áo đen gằn giọng :- Đường Luân, mi so võ công của mi với Tứ Phong cảm thấy thế nào?Đường Luân cúi đầu trả lời nho nhỏ :- Cao thấp chênh lệch nhiều lắm.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 8 Phần 8Bây giờ thì ta đã tìm ra manh mối. Mi xem, thanh thiền trượng này rõ ràng là vũ khí củaHuệ Năng hòa thượng đã dùng khi xưa.Nhìn kỹ, Đường Luân thấy đó là thanh thiền trượng đã đánh mình tét hổ khẩu ban nãy.Người áo đen gằn giọng :- Đường Luân, mi so võ công của mi với Tứ Phong cảm thấy thế nào?Đường Luân cúi đầu trả lời nho nhỏ :- Cao thấp chênh lệch nhiều lắm.Người áo đen hậm hự nói :- Hừ... Địa vị của La Tứ Phong trong Thiên La giáo chưa phải là cao lắm!Đường Luân kinh dị, có vẻ không đồng ý :- Chẳng lẽ còn có người luyện võ công đến cái mức không thể tưởng tượng được?- Hà hà... “Cao nhân tắc hữu cao nhân trị”. Trong vòm trời này có biết bao nhiêu sự lạlùng, mà việc này sư phụ chỉ đưa ra giả thuyết mà thôi.Đường Luân đôi mắt lóng lánh hào quang, cười rằng :- Gã Giáo tông để cho sư phụ bắt chước được giọng nói minh chứng rằng khinh côngcủa nó còn kém sư phụ nhiều.Người áo đen mỉm cười trả lời :- Chưa chắc, bởi vì khi sư phụ lén bắt chước nó thì sư phụ nấp trong chỗ tối tăm vàlúc ấy có gió thổi rì rào. Nhân vật nào võ công cao cường cũng khó mà nghe thấyđược.Đường Luân suy nghĩ lâu lắm mới nói :- Võ công của bọn họ rất mềm mại.Người áo đen gật gù nói :- Đúng như vậy, mi thật không ngờ à! Mi biết tại làm sao ta truyền cho mi Kim CangĐại La kiếm pháp không?- Chắc có lẽ là muốn dùng đường võ chí cương chí mãnh để trị chí âm chí nhu?- Đúng! Quả thật đó là một đường võ quí trong thiên hạ. Mi hãy cố gắng mà học tập.Trong đấy chia ra làm bảy thế, bốn thế đầu thảy đều là sát thủ, đó là Kim Cang ThácThiên, Kim Cang Khóa Hải, Kim Cang Giáng Long và Kim Cang Phục Hổ. Ba thế saulà ba đòn lạ lùng quái gở, dạy người ta làm sao để xuất kỳ thắng thế trong khi đại bại.Nó cũng thuộc vào loại sát thủ. Đó là Lôi Kình Đại La, Điện Chế Đại La và PhongĐản Đại La.- Chúng ta là một phái võ ngoài hàng võ, hiện nay người trong võ lâm đa số thảy đềuthất đức, ai ai cũng đều vì lòng háo thắng, vì chút danh lợi mà tỵ hiềm ganh ghét lẫnnhau. Chúng ta không thể đi chung với bọn mang tiếng là đại chính phái nhưng thật sựthì là đồ hèn hạ.- Mặc dầu ta được đường võ lợi hại này nhưng con nên nhớ rằng không nên bao giờđể cho lưỡi gươm của mình nhuốm máu của người vô tội.Đường Luân nghiêm trang đỉnh đạc cúi đầu tiễn đưa sư phụ :- Đệ tử xin vâng!Khi bóng sư phụ đã khuất, bất giác chàng mỉm cười, mở pho Kim Cang Đại La kiếmpháp và thong thả tuốt thanh Hỏa Long thần kiếm ra, coi theo đó mà luyện tập.Môn võ cứng rắn này bộ điệu thật đơn giản, quan hệ là ở chỗ vận dụng sức lực chođúng mức và động tác thật điều hòa. Thoáng nhìn qua, Đường Luân đã nhớ ngay từngchi tiết một.Ngửa mặt nhìn muôn vạn vì sao lấm tấm trên nền trời xanh thẩm, Đường Luân thongthả đọc đi đọc lại những lời dặn trong sách...Chàng cảm thấy đường kiếm này quả thật là cương ngạo vô song, từ đầu chí cuốitoàn là thế công mà chẳng có một thế thủ. Rõ ràng là hễ ra tay rồi thì cứ dồn đối thủcho tới chỗ chết. Ba chiêu cải tử hồi sinh cuối cùng thì thật là đơn giản nhưng oai lựchùng hậu vô song, thật là có cái thêm lay thành nhổ núi.Dùng hết sức bình sinh để múa đường kiếm này, Đường Luân cảm thấy thanh HỏaLong thần kiếm hào quang sáng ngời. Từ Kim Cang Thác Thiên đến Kim Cang KhóaHải rồi Kim Cang Giáng Long, hễ mỗi lần Đường Luân, nhả ra chân lực, thì ánh kiếmloang rộng một vùng hơn hai trượng.Luyện mãi đến nửa đêm, hơi sức mỏi mòn, Đường Luân ngã mình trên thảm cỏ, êmđềm nhập mộng.Đêm ấy chàng nằm mơ thấy mình ngao du sơn thủy, thú vị vô cùng, quả là một cơnmộng đẹp...Chàng còn mơ thấy tấm thân thiên kiều bá mị của Bích Cơ, mơ thấy đôi môi mộng đỏcủa nàng. Những lộc xanh mơn mởn trên thảm cỏ trở thành mái tóc mềm, óng ả củaBích Cơ...Nhưng vào lúc trời đang rựng sáng thì hai chiếc bóng người nhẹ nhàng rơi xuống bêncạnh Đường Luân...Một người con gái kêu lên một tiếng kinh ngạc. Người đi sau cũng đã phát giác ĐườngLuân, hắn cau mày nói :- Cũng lại thằng quỉ nhỏ này, để cha tặng cho nó một chưởng đưa nó về thế giới bênkia!Thiếu nữ sợ tái mặt, đưa tay ra ngăn lại và nói rằng :- Cha đừng giết hắn, mặc dầu hắn đã phỉnh ta nhưng hắn cũng đã từng cứu mạng conmột lần.Người kia nói :- Vậy thì để cha làm cho nó thành một kẻ tàn phế, mất hết võ công.Thiếu nữ bình tĩnh mỉm cười :- Như thế lại càng không được. Nếu người ngoài hay được người ta sẽ cho cha làngười bội tín, huống chi hắn là kẻ hậu sinh, cha ăn thua với nó thì mất tiếng tăm.Người đàn ông quay lại trợn mắt gắt :- Con quỉ nhỏ, mi lại muốn phỉnh phờ ta ư?Thiếu nữ bình tĩnh vuốt lại mái tóc của mình, có vẻ hờn dỗi nói :- Tôi muốn giữ tiếng cho cha, cha không bằng lòng thì tôi không cần, cha giết hắn đi.Người cha hậm hực :- Hừ!... Ta cho mi có lý, ta tha cho hắn một lần nữa.Dứt lời, thân hình của lão bay vù vào màn sương dày đặc. Thiếu nữ dùng dằng ở lại.Nàng thở dài, đôi mắt lóng lánh hào quang nhìn Đường Luân không chớp.Thình lình nàng thay đổi thái ...