Hỏa long thần kiếm - Phần 9

Số trang: 5      Loại file: doc      Dung lượng: 58.00 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thu Hiền

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Một tiếng thét rùng rợn vang lên cắt đứt ý nghĩ của chàng. Tiếp theo là một tiếng kêu rên hổn hển, Thường Phong Lâm cất tiếng sang sảng :- Lão nhị! Chúng ta đi thôi!Miêu Bá Tây nguyền rủa thêm mấy tiếng, rồi có tiếng lá khua xào xạt... rồi im dần... im dần...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hỏa long thần kiếm - Phần 9 Phần 9Một tiếng thét rùng rợn vang lên cắt đứt ý nghĩ của chàng. Tiếp theo là một tiếng kêurên hổn hển, Thường Phong Lâm cất tiếng sang sảng :- Lão nhị! Chúng ta đi thôi!Miêu Bá Tây nguyền rủa thêm mấy tiếng, rồi có tiếng lá khua xào xạt... rồi im dần...im dần...Thì ra Miêu Bá Tây vừa mắng lão ăn mày, hai bàn tay vươn ra như một chiếc kéokhổng lồ, tấn công Lưu Bất Cùng.Lưu Bất Cùng mặc dầu trúng độc, anh hùng mạt lộ cùng đường mặc dầu tay chân rãrời nhưng hơi tàn vẫn còn, ông ta nạt :- Đây là đòn Thái Bát Đả Cẩu!Chiếc chén bằng đồng luồn qua cái thế Thôi Song Vọng Nguyệt của Miêu Bá Tây,thân hình của Lưu Bất Cùng lảo đảo trờ tới tấn công một đòn xéo vào bên cánh tả củađối phương.Chiếc bát đồng đánh một đòn dữ dội vào gò má của Miêu Bá Tây, làm cho hắn rú lênthảm thiết.Lưu Bất Cùng đắc thế rồi nhưng biết rằng mình cũng không thể nào thoát khỏi nêngầm lên một tiếng, quay chiếc bát bằng đồng lại đập một đường dữ dội vào huyệtThái Dương của mình.Nhưng mà, nhanh như chớp, Thường Phong Lâm đã bước ra sau lưng của Lưu BấtCùng. Đòn Ưng trảo của hắn nhanh hơn điện, khóa chặt vào cánh chỏ của Lưu BấtCùng đồng thời thi thố đòn cay độc Phân Cân Thác Cốt.Lưu Bất Cùng đau thấu tâm can, rú lên một tiếng bi thảm rồi ngất lịm đi...Thường Phong Lâm cười ồ ồ, thò tay ra kẹp lấy lão già ăn mày rách rưới vào dướinách, lạnh lùng nói :- Thật không ngờ một người quyền khuynh thiên hạ, chấp chưởng Cùng Gia bang làLưu đại bang chủ mà cũng có ngày bi thảm hôm nay, hà hà...Lão khoái trá quay đầu lại :- Lão nhị, chúng ta đi thôi!Dứt lời, hắn phi thân đi thẳng. Miêu Bá Tây càu nhàu mấy tiếng rồi cũng lủi thủi theosau...Đợi họ đi khuất rồi Đường Luân mới trỗi dậy sẽ lén theo dấu họ. Mất hai tiếng đồnghồ, trời đã bắt đầu sang canh ba, màu trời đen thẫm, gió bắt đầu lạnh lẽo...Thình lình bỗng nghe Thường Phong Lâm huýt lên một tiếng còi, tách đường sang ngõTây, còn Miêu Bá Tây thì lại đi theo hướng Đông.Đường Luân cười khúc khích, nghĩ thầm :- Hay cho Trường Bạch nhị quái, quả nhiên giang hồ lão luyện, đề phòng có kẻ theođuôi.Đường Luân nghĩ thầm, Thường Phong Lâm ắt có người tiếp ứng nên mới đình bộ,quành sang ngõ khác đảo một vòng thật to để đánh lạc tai mắt của người theo dõi.Trên mình của Miêu Bá Tây không có mang con mồi nên không sợ người ta theo dõi.Đường Luân định chắc tên này sẽ về sào huyệt nên chàng không đuổi theo ThườngPhong Lâm mà theo chân Miêu Bá Tây ráo riết.Không có Thường Phong Lâm bên cạnh, Miêu Bá Tây càu nhàu :- Cái thằng Hoàng thượng này thật là dã tâm đầy dẫy. Nó tìm thiên phương ngàn kếđể chiếm cho được con Bích Cơ, lại còn mơ mộng muốn làm bá chủ võ lâm, lại muốnvơ vét hết ngọc ngà, châu báu đem về Hoàng cung... Hừ... Vô Hồn tông không biết sẽtung ra bửu bối gì đây. Thằng Hải Ma phen này thật là nguy tai. Còn con Bích Cơ chắcchắn sẽ lọt vào bàn tay của Thánh thượng.- Ấy chết! Con nhỏ này nó có điều hiềm khích với ta, nó cố tình mê hoặc Thánhthượng để nắm ngôi Hoàng hậu... Trời! Vậy thì ta không còn chỗ để đội nón...- Hừ! Vô Hồn tông vừa ra mặt thì Thánh thượng không ngó ngàng gì đến chúng tanữa... Hừ! Suy đi nghĩ lại chỉ vì một mình con Bích Cơ mà gây ra sóng gió.- Hừ! Thật ra con Bích Cơ rất là hấp dẫn, tiếc rằng ta nuốt chẳng được nó...Đường Luân hơi giận tràn hông, quyết định trừng trị thằng này một mẻ. Chàng thò tayxuống đất nhặt lấy mấy viên sỏi lên, sửa soạn hành động...Lúc bấy giờ gió đêm xào xạc, Đường Luân nương theo tiếng gió, ném ra mấy hòn sỏi.Ám khí nhẹ nhàng, không gây ra một tiếng động, đi phớt cọ vào vết thương trên mácủa Miêu Bá Tây ban nãy làm cho hắn kêu lên rầm rĩ.Ném xong, Đường Luân thu hình trốn vào tàn cây, nhưng Miêu Bá Tây cũng nhận ra,thét :- Hừ! Ai đó?Hắn càng chịu đau, đánh phủ tới một chưởng vào lùm cây mà Đường Luân đang trốn.Một luồng sức mạnh tràn tới, làm cho rung cây đổ lộc, cành lá bay tơi tả...Đường Luân lăn tròn ra phía sau một trượng, trong miệng chàng phát ra những tiếng“te te” như tiếng gà rừng gáy... rồi tung mình nhảy tuốt lên một nhánh cây cao hơnnăm trượng.Miêu Bá Tây hậm hực mắng :- Thật là xui xẻo, đến gà rừng mà cũng hống hiếp được ta, gió chi mà thổi như cắt dathịt, thật là la....Hắn không dám buông tay ra nữa, cứ bịt chặt vết thương mà đi tới. Đường Luân cũngsẽ lén đi theo, cứ giữ khoảng cách chừng ba trượng.Trước mắt chàng thình lình mở ra một vùng bao la bát ngát. Bóng đèn ma chập chờngiăng mắc đó đây, nhìn kỹ đó là một bãi tha ma rộng lớn.Đường Luân lấy làm lạ, cớ sao Miêu Bá Tây lại den bãi tha ma này.Chính vào lúc đó, từ xa xa vọng lại có tiếng dường như chó sủa trăng.Đường Luân thấy Miêu Bá Tây có vẻ sợ sệt, gia tăng tốc độ chạy thẳng vào bãi thama. Đường Luân muốn đuổi theo, thình lình ba chữ Vô Hồn tông nổi lên trong trí.Chàng sợ có người đồng bọn của Miêu Bá Tây nấp sẵn đâu đây nên chưa dám xuấthiện, mà chỉ nhóng cổ nhìn theo.Lâu lắm, chàng mới sẽ lén nấp theo những mộ bia bò ...

Tài liệu được xem nhiều: