Chuyện kể rằng ngày xưa có một cậu sinh viên, không phải hiệp sĩ cũng không phải hoàng tử. Ngay từ lần gặp đầu tiên, nhìn gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy,… Nó đã có ngay ý nghĩ: “Mình sẽ yêu người bạn này!” Cái ý nghĩ ấy không phải do nó xem quá nhiều phim Hàn Quốc, cũng không phải do nó quá mơ mộng, đơn giản là tự dưng nó thấy như có một người đang thì thầm vào đầu nó. Nhưng ý nghĩ đó không đồng nghĩa với việc nó yêu người ta ngay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoa lưu lyHoa lưu lyChuyện kể rằng ngày xưa có một cậu sinh viên, không phải hiệp sĩ cũngkhông phải hoàng tử.Ngay từ lần gặp đầu tiên, nhìn gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy,… Nó đã cóngay ý nghĩ: “Mình sẽ yêu người bạn này!” Cái ý nghĩ ấy không phải do nó xemquá nhiều phim Hàn Quốc, cũng không phải do nó quá mơ mộng, đơn giản là tựdưng nó thấy như có một người đang thì thầm vào đầu nó. Nhưng ý nghĩ đó khôngđồng nghĩa với việc nó yêu người ta ngay từ lần gặp ấy…Nó – tên đầy đủ Nguyễn Nhã Phương - tên thường gọi Lưu Ly. Cái tên thường gọilà do bạn bè thấy bất cứ nickchat hay mail nào của nó đều lấy là Lưu Ly cả. Cũngvì nó thích nhất một loài hoa ở thành phố hoa Đà Lạt, quê hương nó: Forget me not(tên tiếng anh của lưu ly). Hè này, mẹ nó bảo ra phụ dì Tâm bán hoa, dì nó có mộtcửa hàng hoa nho nhỏ ở Hà Nội. Dĩ nhiên là nó đồng ý, dù sao thì hết hè nó cũngphải bắt đầu cuộc sống sinh viên 4 năm ở đây, với lại nó cũng thích hoa nữa. Nóvẫn nhớ hôm ấy là ngày thứ 3 nó đến Hà Nội, đang trông cửa hàng cho dì nó đichợ thì cậu ta ùa vào:- Dì ơi! Cho cháu một bó forget me not.3 ngày nay, Phương chưa gặp một khách hàng nào mua loại hoa ấy, lại đúng lúc nóđang ưu ái chăm chút, tưới nước cho mấy cành hoa Forget me not nên nghe vậyPhương giật mình quay ra phía khách hàng. Gương mặt có một chút ngơ ngác, nétxinh xắn trời cho của cô bé bán hàng lạ lẫm lại có những bông hoa lưu ly tím điểmxuyết bên cạnh, tự dưng trái tim Đạt lỡ mất một nhịp khi cô bé ấy ngẩng đầu lên.Thoáng bối rối:- Xin lỗi! Tôi tưởng bạn là dì Tâm.Thấy người khách mua hàng có vẻ lúng túng, Phương mỉm cười:- Tôi lại già đến thế ư?- Không phải, tại bình thường thấy dì ấy bán có một mình.- Tôi mới đến giúp, để tôi bó giúp cậu, cậu là khách hàng đầu tiên tôi bó forget menot cho đấy!- Cậu có bó được đẹp như dì Tâm không thế?- Cậu chờ một lát là biết liền.Trong lúc chờ Phương bó hoa, Đạt đi lại ngắm đủ các loại hoa trong cửa hàng,Phương vửa bó vừa thỉnh thoảng ngước lên nhìn cậu khách lạ. Cái cách cậu tachạm nhẹ vào các cánh hoa để xem như sợ chúng đau, cái cách cậu ta cúi xuốngngửi mùi hương của những loài hoa nhìn lạ lạ rồi mỉm cười, rồi cả cái cách cậu tanhìn những cành hoa forget me not trìu mến nhưng có chút xa xăm làm Phươngcảm thấy ở con người lần đầu tiên gặp gỡ này có điều gì đó ấm áp lắm. Chắc tại vìcũng như Phương, cậu ta thích forget me not.- Xong rồi! Cậu có cần thiệp cài hoa không?Đạt trả tiền, đón lấy bó hoa, và cười:- Không cần đâu. Cảm ơn, cậu bó đẹp lắm.Đúng lúc ấy thì dì Tâm đi chợ về, thấy Đạt dì tươi tỉnh:- Đạt hả cháu? Lại mua forget me not à?- Dạ, cô bé này bó hoa khéo thật cô ạ.Dì Tâm quay sang nhìn Phương mỉm cười, Phương quay mặt đi vì chút ngạingùng:- Phương nó bằng tuổi cháu đấy, không bé đâu. Cháu gái dì. Nó mới xuống HàNội, hôm nào cháu rảnh đưa nó đi chơi giúp dì.- Dì, cháu đến để phụ dì mà.- Cứ đi cho biết đi, một mình dì trông cửa hàng cũng được.Nghe hai dì cháu nói chuyện, Đạt cười nhẹ:- Cậu đừng ngại, để tớ đưa cậu đi. Thôi, cháu chào dì, cháu đi có việc một chút.Đạt nói rồi đi ra khỏi cửa hàng, thấy ánh mắt dò hỏi của cô cháu, dì Tâm giải thích:- Nhà thằng Đạt ở gần đây, hay ra mua hoa lắm, nhưng toàn mua forget me notthôi. Bình thường nó không cần bó nhưng chắc hôm nay nó mang đi tặng đâu đó.Nó đỗ Bách Khoa, gần trường cháu đấy. Thằng nhỏ tốt tính lắm, để nó đưa cháu đichơi cho biết Hà Nội, dì đâu biết tụi nhỏ chúng mày thích đi những chỗ nào đâu.Phương im lặng không nói, chỉ khẽ mỉm cười. Nó nhớ đến những địa điểm mà nóđã được một người giới thiệu là nên đến ở Hà Nội, tiếc là nó làm mất số điện thoạicủa người ấy nên không liên lạc được nữa…Chiều hôm sau, Đạt đi xe đạp đến rủ Phương đi dạo. Nó ngần ngừ nhưng dì Tâmnói cửa hàng giờ này vắng khách, nó cứ đi đi, thế là nó ngồi sau xe Đạt để cậu tachở đi qua những con phố. Rong ruổi trên những con phố cổ, hai đứa dừng lại ở hồGươm. Đạt gửi xe đạp rồi cả hai đi bộ quanh bờ hồ. Chiều khá muộn, nắng chỉ cònnhàn nhạt, gió thổi mát lộng, Phương và Đạt bước đi không nói gì, chỉ thỉnh thoảnglại quay qua người kia như thử đoán ý nghĩ của nhau, nhưng trong khung cảnhbình yên này có thể nghĩ gì được nhỉ... Thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt nhau, cả haichỉ mỉm cười. Mỏi chân, hai người ngồi nghỉ ở một chiếc ghế đá, cùng ăn kem vànhìn ra mặt hồ.- Hà Nội có đẹp như trong tưởng tượng của cậu không?- Không đẹp như trong tưởng tượng nhưng vẫn có nét để nó tự khoe với tớ rằng:tôi là Hà Nội.- Tớ hỏi vậy là vì Dì Tâm bảo đây là lần đầu tiên cậu đến Hà Nội, Đà lạt đẹp đếnthế nên cậu chắc cũng khó mà thấy nơi nào đẹp nữa.- Không đâu, mỗi nơi có một vẻ đẹp riêng, với lại tớ chưa khám phá hết Hà Nộimà.- Ừ, để mấy hôm tới tớ sẽ đưa cậu đến những nơi khác, cậu sẽ thấy Hà Nội đángyêu hơn… Ơ, sao cậu lại cười?- Không có gì, tại cách nói về Hà Nộ ...