1. Chị xòe bàn tay khô xác, gầy guộc nhẩm tính: “Cây mít này đã 30 tuổi. Vậy là ông ấy bỏ đi cũng đã 30 năm…”. Lúc ấy, chị không chạy theo, không níu kéo, không một lời chì chiết, nguyền rủa. Từ mặt đất ẩm ướt, nỗi đau ngấm vào đôi chân trần, lan đến từng khe hở của lục phủ ngũ tạng… Khi nỗi đau lan đến đỉnh đầu, nó chạy ngược trở về tim. Chị muốn bật khóc, muốn hét lên, muốn cào cấu cả ông trời vì nỗi bất hạnh thầm lặng mà chị phải...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoa mít vườn xưa Hoa mít vườn xưa TRUYỆN NGẮN CỦA TRẦM HƯƠNG1. Chị xòe bàn tay khô xác, gầy guộc nhẩm tính: “Cây mít này đã 30 tuổi. Vậy là ông ấybỏ đi cũng đã 30 năm…”. Lúc ấy, chị không chạy theo, không níu kéo, không một lời chìchiết, nguyền rủa. Từ mặt đất ẩm ướt, nỗi đau ngấm vào đôi chân trần, lan đến từng khehở của lục phủ ngũ tạng… Khi nỗi đau lan đến đỉnh đầu, nó chạy ngược trở về tim. Chịmuốn bật khóc, muốn hét lên, muốn cào cấu cả ông trời vì nỗi bất hạnh thầm lặng mà chịphải chịu đựng. Nhưng chị không làm được cái điều thường tình mà những người đàn bàvẫn làm khi bị chồng bạc đãi, phản bội. Cổ chị nghẹn đắng. Chị khụy xuống, ngồi bệchtrên nền đất ẩm. Rồi chị gượng đứng lên, lặng lẽ đi tìm cái cuốc, hì hục đào xới. Chịtrồng cây mít trên khoảng sân ngay sát cổng nhà, đúng nơi dấu giày của ông còn hằn vết.Chị chôn xuống đất một lời thề. Hãy quên ông ta đi, hãy nén chặt nỗi đau vào lòng. Ôngta không xứng đáng…2. Chị chôn xuống đất nỗi đau. Đất lại ra quả ngọt. Mấy đứa cháu ở Sài Gòn ngày nghỉ vềthăm má Ba, được nếm mùi mít chín, riết đâm ghiền. Ngắm nhìn cây mít lúc lĩu trái màlòng chị buồn rười rượi. Người già ngày càng cằn cỗi, lùn đi. Nhưng cây vẫn trẻ, tượcvẫn vươn cao, tơ nõn. Đất đẻ thêm nhiều thứ. Và thêm những đứa trẻ được sinh ra. Chịtrìu mến đưa mắt nhìn qua nhà Mẫn. Cu Cồ, con trai Mẫn đang say sưa bú mẹ. Vòm ngựccô cháu dâu trắng phau, căng tròn. Nỗi tủi thân trào lên, mắt chị dấp dính nước. Nỗi đauchị đã chôn xuống đất, đã lấy cuốc lèn chặt, mà sao nó vẫn không tan, vẫn âm thầm mọcrể trong lòng chị…3. Nếu còn sống, con chị đã bằng tuổi cây mít này. Chị đã từng trải qua niềm hạnh phúckhôn tả, khi giữa trưa nắng chang chang, ông ấy đạp xe cọc cạch, vượt mấy cây số đườngcát bủn ra chợ làng, mua cóc ổi cho vợ. Ông lục đục vào bếp, đâm muối ớt cho chị chấmcóc chua. Để muối thơm ngon, ông nướng chén muối ớt trên bếp lửa than hồng. Đó làmột thứ muối ớt nồng đượm, ngon kỳ lạ mà chị được nếm. Nhưng những ngày hạnh phúcnhanh chóng qua đi. Khi bác sĩ cho biết chị không còn khả năng làm mẹ, mặt ông tốisầm. Kể từ đó, ông không thèm nướng chén muối ớt trên bếp lửa. Chị vẫn yêu chồng thathiết. Cứ đến ngày nghỉ, chị quét dọn phòng ngủ sạch sẽ, chuẩn bị nhiều món ngon đónông từ thành phố về. Rồi ông bỏ đi, sau khi nói ra những lời dứt tình độc địa…4. Ngôi nhà ngói âm dương ở quê giờ trở nên quá rộng rãi với chị. Mỗi ngày, chị giúpMẫn coi sóc trang trại bò sữa. Mẫn bỏ học vào những năm chồng cô em gái út, vốn làmột vị tướng lừng danh làm nhiệm vụ quốc tế ở chiến trường K. Sau cậu đi bộ đội, làmlái xe, lấy vợ. Vợ chồng cậu cơm không lành canh không ngọt, đưa nhau ra tòa. Dì út bắtđứa cháu nội về nuôi, tạo điều kiện cho con trai làm lại cuộc đời. Nhưng Mẫn thất chí, savào rượu chè, nghiện ngập. Mẫn bán đứt chiếc Toyota- phần vốn cuối cùng cha mẹ cho rariêng. Hôm đó, từ quê lên thành phố thăm em, chứng kiến cảnh cháu mình say khướt, bịem gái chì chiết, chị lặng lẽ nấu cháo đậu xanh giã rượu cho Mẫn. Rồi chị thủ thỉ nói:“Con về quê sống với má Ba nghen!”. Mẫn mở to mắt nhìn chị: “Về dưới buồn chết”.“Buồn nhưng không chết. Má Ba đã sống mấy mươi năm…”. Ngập ngừng một lúc, chịnói: “Quê mình bây giờ khác xưa lắm. Trai gái đua nhau làm ăn, học tập, quán xá dậpdìu. Khu đất nhà mình có con đường tráng nhựa vừa mới phóng qua, tốt lắm. Bây giờdưới ấy đang có phong trào nuôi bò sữa, cháu thử coi…”. Thực ra, đó là kế hoạch làm ănchị đã nung nấu rất nhiều ngày nhưng không đủ sức. Giờ thấy Mẫn bị thất nghiệp, thấtchí, chị muốn cháu làm lại cuộc đời. Nhìn những ngôi nhà san sát, người đông như kiếncỏ, chật như niêm trên đường mỗi khi bị kẹt xe, chị tự hỏi sao người ta chen chúc nhautrong nội thành làm gì. Cả ông ấy cũng gò mình trong những căn nhà như cái hộp quẹt béxíu kia, cả dì Năm, dì út… Hòa bình, không một ai trong gia đình trở về quê. Hoàn cảnhấy, chị buộc phải trở về, đối mặt với đổ vỡ. Tuổi tác khiến chị thấy mình quá sức chịuđựng khi ngày đêm thui thủi một mình trong ngôi nhà ngói âm dương, giữa cánh đồngmênh mông gió lộng. Chị thầm nghĩ nếu Mẫn chịu về quê nuôi bò sữa, chị sẽ thuê ngườitrồng cỏ trên cánh đồng. Trang trại bò sữa của chị sẽ rất thuận lợi nhờ có sẵn nguồn cỏcho bò. Nếu Mẫn chịu cực, chị sẽ mở luôn trạm thu mua bò sữa. Chị nhẫm tính, mỗi ngàymua được một tấn sữa, mỗi lít được hoa hồng 500 đồng, thằng Mẫn sẽ thu được… Chà,một số tiền không nhỏ. Lòng chị tràn lên niềm vui, phấn kích bàn kế hoạch làm ăn.Thằng Mẫn lúc đầu thờ ơ, rồi dần dần bị cuốn hút bởi những lời chị nói. Cậu tưởng tượngra một trang trại bò sữa hàng trăm con, cánh đồng cỏ mênh mông, những công nhân vắtsữa, trạm mua bò sữa tấp nập người ra vào… Cậu làm nhanh trong đầu một phép tínhcộng, nhân rồi lũy thừa. Theo kế hoạch ấy, chỉ vài năm, cậu đã trở thành tỷ phú. Cậu sẽnở mày nở mặt với cha mẹ, với cô vợ đã từng ly dị, rẻ rúng cậu. Mắt cậu rực sáng trướcmộ ...