Danh mục

Họa Phúc

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 167.04 KB      Lượt xem: 12      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cõi đời giả tạm, truyện thật hư. Riêng chị xin giữ nét đẹp của nhân vật. Thương tặng.Nữ. Cao một mét sáu nhăm, tóc dài, thon thả... Tôi không biết phải bắt đầu như thế nào. Những mẩu tin tìm bạn hoặc ngắn ngủi, khô khan, hoặc phồng lên như quảng cáo thuốc nhuộm tóc, kem đánh răng, bột giặt
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Họa PhúcHọa ? Phúc ?Cõi đời giả tạm, truyện thật hư.Riêng chị xin giữ nét đẹp của nhân vật.Thương tặng.Nữ. Cao một mét sáu nhăm, tóc dài, thon thả... Tôi không biết phải bắt đầu như thếnào. Những mẩu tin tìm bạn hoặc ngắn ngủi, khô khan, hoặc phồng lên như quảngcáo thuốc nhuộm tóc, kem đánh răng, bột giặt. Nữ tìm nam, nam tìm nữ, tít mùvòng quanh, những quảng cáo không ít đi mà ngày một nhiều thêm. Tôi cũng đăngmột mẩu tin như thế trong cái đêm mưa lê thê tạt nước vào cửa kính. Gió rít từngcơn trên mái, hú lên qua ống khói lò sưởi. Cây dẻ ngoài cửa sổ vật vã trút đi nhữngchiếc lá cuối cùng. Lá cây sang năm sẽ xum xuê trở lại, nhưng tóc rụng thì không.Mạ đẻ rơi tôi dưới ruộng, một ngày tháng ba rét nàng Bân tái đọt mạ. Mạ dùngrăng cắn đứt cu?ng rốn, bọc tôi vào tấm áo người đang mặc. Khi lết được ra khỏiruộng, hai mạ con đều tím tái. Không Lan, Hồng, Ngà, Ngọc... đẹp xinh gì cả, mạđặt tên tôi là Phúc, Nguyễn Thị Phúc. Tôi sống được làm người cũng là may phúclắm rồi. Lạy vía đức Phật Bà Quan Âm độ mạng.Nu-en Ti ****. Anh đỏ mặt khi đánh vần tên tôi. Nhất định đó không phải là hợpâm ngọt ngào để anh lẩm nhẩm gọi những đêm thương nhớ. Anh chỉ dõng dạc gàoto tên tôi khi nổi giận. ****, Phúc, ****. Mạ không biết lời chúc lành mạ gửi gắmtrong cái tên con gái lại thành trớ trêu ở xứ người. Đời lắm sự chẳng ngờ. Như khihân hoan rước tôi về nhà, anh không ngờ cô gái tóc dài, nón bài thơ e ấp thuỳ mịlại thích gặm xương. Xứ này xương xẩu, lòng ruột, chân giò chỉ dành cho chó. Thếmà người anh yêu lại ninh xương xình xịch đêm ngày, dọn cơm lên, con cá đểnguyên đầu, hai mắt mở trân trân, nàng điềm nhiên chọc đũa, móc mắt ăn ngonlành. Khiếp quá ! Sống với anh ít lâu, tôi dần dần phát hiện ra mình vừa ngu, vừavụng, lại vừa mọi rợ. Đấy cũng là một điều chẳng ngờ. Trước tôi cứ tưởng mìnhhay ho. Cũng bằng cấp nọ kia. Cũng bày vẽ tỉa hoa hồng cà chua, hoa sen hành tây,thuỷ tiên đu đủ. Mâm cỗ bưng lên, phượng hoàng ấp trứng, long phượng chầu nhậtnguyệt, hoa lá rực rỡ. Tôi thêu thùa, vá may, chằm nón, đan áo. Tôi làm bánh trái,nấu chè. Nhưng tôi không biết nghiền khoai tây cho đúng kiểu, không biết nướngpizza, mù tịt về các loại kem xốt, pasta. Dùng dao dĩa thì lập cà lập cập nhà quê.Ăn miếng phô-ma lâu năm cực đắt, cực ngon, cực quý thì mặt nhăn như khỉ nhaigừng sống. Nghe nhạc jazz ù tai, nghe nhạc cổ điển lại buồn ngủ. Giữa đám đôngai hỏi gì cũng ngớ ngẩn cười vì tiếng tăm có hiểu gì đâu. Đứa trẻ lên năm ở đây đãbấm máy điện tử toanh toách. Mà tôi thì ú ớ, lú lẫn không phân biệt nổi mấy cáinút bấm trên lò vi sóng. Ra đường là lạc, xe không biết lái, bản đồ không biết coi,đi đâu chồng cũng phải dắt đến tận tay... Kể ra thì nhiều, nhưng tóm lại, tôi thấymình quả là một ca tuyệt vọng. Anh đối với tôi độ lượng như nhà truyền giáo. Têntôi là Phúc, tôi gặp may. Chứ thân gái như hạt mưa sa, nhiều chị vừa đẹp, vừakhéo, vừa hiền mà vẫn bị chồng đánh tím mày, giập mặt. Chồng tôi văn minh,không bao giờ động tay đánh vợ, khi không vừa ý chỉ nhún vai bảo tôi ngu, mọi.Tôi, thân lừa ưa nặng, ôm gối khóc ước mình bị đòn.Bốn ngàn năm văn hiến xứ tôi, anh học cấp tốc trong vài tháng. Vài tháng anh lóngngóng học cách dùng đũa, chu môi uốn lưỡi dưa, dừa, dứa, mắt, mặt, mất, mật. Vàitháng cung kính nghe mạ tôi dạy cái cậu quần thủng *** nhâng nháo kia là chú,đây là bà trẻ lấy ông trẻ họ nhà nội, kia là em gái vợ của anh con bà o, con dì congià với mạ. Vài tháng anh theo chân tôi lang thang khắp các lăng tẩm, gật gù nghechuyện rồng tiên giữa đám ăn mày xúm xít bu quanh. Anh về nước, than thở xứanh sao mà nhạt nhẽo. Đồ ăn không cay, trời không nắng, người nói không to, nhạcmở không lớn, hoa không hương thơm. Anh nhớ vị cay xé lưỡi của nước mắm ớt,nhớ cái nóng phồng rộp da, nhớ cậu ba, chú sáu bia tu cả chai, cười to nói lớn, nhớnhững mái chùa rêu phong trầm mặc. Nhớ nhất là suối tóc đen dài, nụ cười sauquai nón tím. Nhớ sóng Thuận An ào ào xô đẩy, nước mát, nắng chói chang, nụhôn ngất ngây biển mặn. Nhớ không chịu nổi, anh vượt đại dương, nhập khẩu tôivề với anh. Tôi từ giã mạ ra đi, mang theo pho sử triều Nguyễn, băng ca trù hồnghồng tuyết tuyết thuyền quyên ứ hự anh hùng, tay xách nách mang bó đũa tre, ớthiểm, mắm ruốc, tôm khô... Mang theo cả lời dặn tam tòng tứ đức của mạ, cả ngónnghề nấu bún bò, làm bánh khoái, bánh bột lọc, bánh canh, bánh xèo của o. Có mộtthứ không cần mang, nó có sẵn trong tôi từ thuở nào. Là những giọt máu hồng đêmtân hôn trao hết cho anh tôi khóc. Tên tôi là Phúc. Tôi ước ao mang hạnh phúc đếncho anh. Tôi đến từ miền nhiệt đới để làm xứ anh thêm mùi, đậm vị.Nhưng anh không ham cái mùi mắm ruốc. Xin đủ với một lô lốc họ hàng ông, bà,o, mệ, anh em họ nhùng nhằng rối rắm đằng sau tôi. Sống với nhau vài tháng, tôilen lén vứt lọ mắm ớt vào thùng rác, bịt ni lông, cột chặt dây cho khỏi bay mùi.Đũa tre với lại ca trù im re xếp xó. Người cần thay đổi là tôi, k ...

Tài liệu được xem nhiều: