Hoạ sĩ Mạnh Cường sinh năm 1942 tại Hà Nội, gia đình anh em con cháu đều thành đạt ở Thủ đô, chỉ riêng anh dành cả cuộc đời cho thành phố Cảng Hải Phòng. Mới đây mồng năm Xuân Mậu Tý còn phóng xe máy đi thăm bạn bè, chúc nhau sức khoẻ... Thế mà ngày hôm sau đã nhận tin BẠN “nằm xuống”, vợ con đã đưa về nơi chôn rau cắt rốn, trở về với cát bụi. Trở về lần này dài đến 40 năm có lẻ......
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
HOẠ SĨ MẠNH CƯỜNG- Lá rụng về cội!HOẠ SĨ MẠNH CƯỜNG- Lá rụng về cội!Hoạ sĩ Mạnh Cường sinh năm 1942 tại Hà Nội, gia đình anh em concháu đều thành đạt ở Thủ đô, chỉ riêng anh dành cả cuộc đời cho thànhphố Cảng Hải Phòng. Mới đây mồng năm Xuân Mậu Tý còn phóng xemáy đi thăm bạn bè, chúc nhau sức khoẻ... Thế mà ngày hôm sau đãnhận tin BẠN “nằm xuống”, vợ con đã đưa về nơi chôn rau cắt rốn, trởvề với cát bụi. Trở về lần này dài đến 40 năm có lẻ... Người với biển - Sơn dầu của Mạnh CườngHoạ sĩ Mạnh Cường học xong trung cấp Mỹ thuật, được học tiếp lênĐại học. Bài thi tốt nghiệp ra trường được Bảo Tàng Mỹ Thuật đónmua. Được về làm việc tại Nhà triển lãm Hải Phòng mấy năm. Mộtgánh nặng gia đình con thơ, vợ dại mà anh can đảm xin ra ngoài biênchế nhà nước (điều này ít ai dám làm ở thời điểm ấy) để có thời giansáng tác và vẽ thuê cho Ủy Ban xã. Những cụm tranh cổ động ở nhữngbức tường gạch đầu làng tuyên truyền các chính sách chăn nuôi, trồngtrọt. Cán bộ Văn Hoá xã định mức bột màu khá chặt chẽ từng phânvuông diện tích, quy định trộn màu theo công thức màu hồng chỉ đượctính một đỏ với năm trắng; màu lá mạ chỉ được một xanh ba vàngv.v...Thế mà anh vẫn dành được bột màu nghiền với dầu “lanh” để vẽnhững tranh sơn dầu khá lớn dự triển lãm Mỹ Thuật toàn quốc (1980);anh còn tiết kiệm đùm bột màu lại từng bọc nho nhỏ đổi lấy rượu đãibạn bè, cùng với thịt cò, vịt giời và chim sẻ ngày đó nhiều vô kể, sănbẫy quá dễ dàng (anh đâu có tem phiếu để mua thịt lợn)...Công thù laovẽ tranh được tính như công thợ cày gặt lúa, được mang về nguyên vẹnnuôi vợ nuôi con ăn học...Đến thời giám đốc Sở Văn Hoá là nhạc sĩ Trần Hoàn đích danh mời,Mạnh Cường mới trở về nhà triển lãm thành phố gắn bó mấy chục nămphụ trách nhiều cuộc triển lãm lớn nổi đình đám .Giai đoạn “bốn cốngba cầu”... anh lắp ghép cả cái cầu hoành tráng với ngành công nhiệp cơkhí đồ sộ của sóng Duyên Hải, nổi bật bên cạnh gian hàng của Bộ XâyDựng cao ngất nghểu ở nhà triển lãm Giảng Võ...Tranh của hoạ sĩ Mạnh Cường gần gũi với mọi người, màu rực rỡ sángchói như “Chiều quê” bút pháp khoáng đạt mạnh mẽ như “Người vớibiển” bố cục chặt chẽ khôn ngoan như “Người thợ trẻ”.Anh triển lãm cá nhân ở Hà Nội nhiều lần, nhưng chưa một lần bầy cánhân ở nhà triển lãm Hải Phòng nơi chính anh phụ trách mà nhườngcho bè bạn anh em cần thiết...Họa sĩ Mạnh Cường say mê làm việc, say mê vẽ người mẫu, nhất làmẫu nữ. Hơn chục năm trong nhà trường đã dạy anh như thế. Nhiều khisáng tác một tranh mới anh cũng tìm bằng được những con người thậtđể nghiên cứu đưa vào sáng tác, đương nhiên có cả mẫu nam mẫu nữ.Khi vẽ mẫu anh say mê quên cả giờ ăn trưa của một viên chức hànhchính làm việc đúng giờ. Việc này làm vợ anh khó chịu, căng thẳng đếnquyết liệt, nhưng không thể khác được… Đã sẩy ra to chuyện, có vănbản đến tay giám đốc Sở Văn Hóa càng làm Mạnh Cường yêu nghệthuật hơn, chọn sự nghiệp sáng tác lên trên tất cả, anh quyết định đểtoàn bộ nhà cửa tài sản, tư trang cho vợ quản lí; anh ra đi chỉ mấy bộquần áo và chiếc xe đạp tồng tộc, ngày làm việc, tối giải chiếu ra sàngạch ngủ chung với những tranh đang vẽ dở bằng bột màu và keo datrâu, đến bữa ra đầu chợ ngồi chung ghế với mấy ông kéo xe “ba gác”và xích lô… Chân dung Minh Thu - Sơn dầu của Mạnh CườngMột trận ốm nhẹ cũng làm anh suy sụp. Bạn bè đưa anh ra ngoại thànhnghỉ cho yên tĩnh nhưng không được bao lâu anh lại về ngủ tại nơi làmviêc, một nhân viên trẻ có cùng hoàn cảnh mời về nhà góp gạo thổicơm chung. Bạn bè thấy Mạnh Cường đã đi lạc sang hướng khác, mộtbuổi vui vẻ đã chất vấn. Anh đã giải thích: “Là họa sĩ phải sáng tạo,phải vẽ, vẽ phải có mẫu. Việc đó mà cấm thì không còn là họa sĩ nữa.Đằng này họ tự nguyện nấu cơm cho mình ăn, giặt quần áo cho mìnhmặc hàng ngày, quét dọn chỗ vẽ, lại sẵn sàng làm mẫu cho mình vẽnữa, tại sao lại từ chối…” Một bạn hỏi vặn lại: “Nếu có đứa con chungtính sao?” Mạnh Cường nói dứt khoát: “Không bao giờ!” Thế mà anhlàm được việc đó tưởng như vô cùng khó. Với bạn bè, ai gặp khó khănanh giúp đỡ tận tình. Mấy năm trước thời xóa bỏ bao cấp, họa sĩ LêViết Sử xin ra khỏi biên chế về nghỉ hưởng chế độ “một cục” vì mộtbất đồng nhỏ. Nay gia đình khó khăn, Mạnh Cường mời đến làm việc,chạy mọi thủ tục nối lại thời gian làm việc để mấy năm sau đủ tiêuchuẩn được hưởng chế độ hưu trí. Hoạ sĩ Mạnh Cường đã nhận nhiềugiải thưởng lớn của thành phố và của Hội Mỹ Thuật Việt Nam. Đặcbiệt Mạnh Cường cùng nhà điêu khắc Phú Cường đã đoạt giải nhất mẫutượng Nữ tướng Lê Chân và danh nhân văn hoá Nguyễn Bỉnh Khiêmđã được đúc đồng đặt ở nơi đẹp của thành phố.Bốn mươi năm làm việc không mệt mỏi, tài năng của anh đang độ chín.Mới đây anh hoàn thành hợp đồng làm tượng danh nhân Văn hoáLương Thế Vinh đặt ở trường Phổ thông trung học mang tên ông.. Rồibao nhiêu dự định mở lò gốm đúc tượng, cùng xưởng vẽ hoành trángtiếp cận mỹ thuật đương đại...thế mà giờ này dở dang...Hải Phòng chỉ níu kéo Mạnh C ...