Ngọc Song bước vào trong nhà. Căn nhà rộng thênh thang nhưng lặng ngắt tình người. Song cố tìm một hơi ấm người mẹ nhưng nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thấy cầu thang lặng lẽ, bàn ghế trống không. Mắt Song đỏ hoe lên khi phải chấp nhận sự thật ấy. Má sẽ chẳng bao giờ có mặt trong ngôi nhà của nó cả. Chỉ có bác Hảo giúp việc và ba nó thi thoảng lại xa nhà vì công việc. Đây là nhà chứ đâu phải một gia đình....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoa tuyết bay Hoa tuyết bayNgọc Song bước vào trong nhà. Căn nhà rộng thênh thang nhưng lặngngắt tình người. Song cố tìm một hơi ấm người mẹ nhưng nhìn qua nhìnlại cũng chỉ thấy cầu thang lặng lẽ, bàn ghế trống không. Mắt Song đỏhoe lên khi phải chấp nhận sự thật ấy. Má sẽ chẳng bao giờ có mặt trongngôi nhà của nó cả. Chỉ có bác Hảo giúp việc và ba nó thi thoảng lại xanhà vì công việc. Đây là nhà chứ đâu phải một gia đình.-Song!? Sao cháu về sớm thế?Bác Hảo bước ra và bỗng hốt hoảng khi thấy mặt con bé có vài vết trầyxước. Bác vội vã chạy lại.-Gì thế này? Song? Sao cháu lại thế này? Đứa nào đánh cháu?.. Đứa nàođánh cháu? Nói bác nghe, để bác đến tận nhà mách ba mẹ nó!..Ngọc Song khóc òa, chẳng phải vì đau. Nó thấy tủi thân vì sao nó lạichẳng được ba mẹ quan tâm như những đứa trẻ khác mà lúc nào cũngchỉ là bác Hảo giúp việc. Hôm nay cô giáo cho đề bài viết về người mẹcủa mình. Riêng Song là để giấy trắng. Cô giáo hỏi nó không nói. Nógân mặt lên để không khóc lóc như một kẻ đáng thương. Mấy thằng contrai vừa cười vừa nói linh tinh ác ý về những điều giả như có thể là hoàncảnh của Song. Chúng chẳng biết gì về Song nhưng lại muốn trêu tứcSong, bởi vì chúng ghét Song, ghét cái con bé lập dị lúc nào cũng đứngmột mình. Song quay lại cãi nhau lập tức. Cô giáo nhắc nhở. Giờ rachơi, chúng lại trêu Song. Song đánh nhau một trận rồi bỏ về. Chắc tạitụi nó không biết Song theo học võ đã mấy năm nay. Song chẳng phảiđứa ghê gớm gì, nhưng cũng chẳng phải đứa dễ bắt nạt. Nó chỉ khóc khinhớ má và khi nhìn vào đôi mắt thiếu tình cảm của ba. Nó bỏ mặc lờibác Hảo, chạy một mạch lên phòng khóc một mình.Gương mặt má, nó không thực sự nhớ rõ. Ba không để bất kỳ điều gìliên quan đến má tồn tại trong căn nhà này. Trong ký ức xa xôi của mộtđứa trẻ lên 8 thì những trận cãi vã của ba và má cứ ngày một gay gắthơn. Những lúc như thế nó lại hoảng sợ khóc thét lên, khi ấy, má sẽ thôicãi vã, chạy lại dỗ dành nó, rồi ôm nó lên gác cùng trông chị Ngọc Xinhđang nằm ngủ, trán âm âm vì nóng sốt. Hai chị em song sinh, nhưng chịXinh yếu ớt hơn Song, lúc nào cũng được má chăm sóc nhiều hơn. Đôikhi Song sà vào lòng má, làm mặt hờn dỗi; lúc ấy má lại cười, dỗ dànhSong, hát cho Song nghe cho đến khi Song ngủ thiếp đi lúc nào khônghay.Rồi một ngày kia, Song đang dưới nhà thì nghe tiếng ba má to tiếng ởtrên lầu. Tiếng chân bước vội xuống cầu thang khiến nó thấy có gì đóbất ổn. Nó đi ra, thấy má một tay xách vali, một tay bồng chị NgọcXinh. Nó hoảng sợ không hiểu chuyện gì. Nó nhìn lên, thấy ba nó đứnglặng trờ một chỗ. Tiếng má gọi nó:-Song ơi! Ra đây với má! Ra đây với má!Giọng má lạc đi, mắt đỏ hoe, gương mặt còn loang ướt dòng lệ. Má vẫytay:-Ra đây với má! Song!Song nhìn lên ba. Ánh mắt của ba làm Song sợ. Song chạy ra với má.Má vẫn khóc, bước vội lại đón Song. Bàn tay má nắm lấy bàn tay bé nhỏcủa Song…Bất ngờ Song bị kéo lại. Một bàn tay to lớn nắm chặt lấy Song. Lúc nàyba chỉ biết có má, ông không biết rằng mình đang làm Song đau. Songnhăn nhó mếu máo và sợ hãi, cứ hết nhìn ba rồi lại nhìn sang má, chỉtrực khóc òa. Má dữ mắt nhìn ba. Ba muốn xin lỗi má, muốn má đừngđi, nhưng lòng tự kiêu của ba quá lớn, nó không cho ba nói ra điều màánh mắt ba đang nói. Má kéo tay Song đi, ba hốt hoảng kéo lại; nhưngba lại nói ra những lời lẽ vô tình:-…Cô muốn đi đâu thì đi... Nhưng phải để một đứa ở lại!Má sững sờ nhìn ba, không nói nổi lên lời. Ba nghĩ rằng làm thế thì másẽ xót xa mà ở lại. Song cảm thấy ba má sắp sửa cãi nhau nữa. Song sợlắm. Song khóc thét lên, cố khóc thật to để ba má nó ngừng lại. Chị Xinhcũng sợ, cũng khóc la không kém gì. Má nói trong làn nước mắt, tráchba tàn nhẫn, và nói sẽ mang cả hai đứa cùng đi. Nhưng ba khăng khănggiữ Song lại. Đôi bên đôi co, làm Song sợ hãi. Song khóc quá, làm máxót xa. Cuối cùng cuộc tranh cãi cũng ngừng lại, nhưng lại là một cuộcchia ly đầy nước mắt. Má ngồi xuống ôm Song vào lòng. Má khóc, hônSong thật nhiều, đưa tay gỡ mái tóc tơ mỏng rối; má vuốt ve gương mặttròn bầu bĩnh ngây thơ vô tội, má lau dòng nước mắt của Song, giọngmá nghẹn ngào:-Song à! Má sẽ quay lại đón con! Má đi rồi sẽ quay lại đón con! Conđừng khóc! Đừng sợ!...Song chẳng hiểu những gì má nói. Má đi đâu mà để Song ở lại? Songníu chặt áo má không cho đi. Má ôm Song thật chặt, không thể nào đànhtâm ra đi. Nhưng rồi má cũng đi, và má không thể quay lại đón Songnhư lời má hứa…Ba giành quyền nuôi Song và chuyển nhà ra Bắc. Bầu trời của Songkhông còn có má. Còn ba thì lúc nào cũng lạnh nhạt vô tình. Song trởthành một đứa trẻ có cả ba lẫn má mà chẳng có tình thương. Nó bắt đầusống trong tủi hờn trách giận. Sao má không đến thăm nó? Sao mákhông đón nó về? Sao lại bỏ mặc nó như thế? Má không thương nó nữaư? Hay má thương chị Xinh hơn? Má ghét Song rồi! Cả ba cũng ghétSong nữa…Lớn hơn một chút, Song không còn hờn tủi trẻ con như thế nữa. Gươngmặt nó lúc nào cũng buồn. Trong đôi mắt nó là sâu thẳm ...