Hưng thất thểu đi dọc bờ sông, cặp kính cận trễ xuống khiến cho gương mặt vốn sáng láng trở nên thảm hại. Bộ quần áo ký giả màu tàn thuốc thanh nhã, lem nhem bụi đất, đôi giầy da màu ghi dẫm bừa vào bất kể vũng bùn, vũng nước nào. Anh cứ đi dọc bãi sông, mắt đăm đắm nhìn bất cứ vật gì trôi lập lờ giữa dòng - Anh đi , đi mải miết suốt dọc bãi sông từ giữa chiều đến giờ. Mặt trời đã chuyển sang màu hồng tím sà xuống mặt sông bồng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoa Và Nước MắtHoa Và Nước Mắt Nhật Hạnh Hoa Và Nước Mắt Tác giả: Nhật Hạnh Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 22-October-2012Trang 1/143 http://motsach.infoHoa Và Nước Mắt Nhật Hạnh Chương 1 -Hưng thất thểu đi dọc bờ sông, cặp kính cận trễ xuống khiến cho gương mặt vốn sáng láng trởnên thảm hại. Bộ quần áo ký giả màu tàn thuốc thanh nhã, lem nhem bụi đất, đôi giầy da màughi dẫm bừa vào bất kể vũng bùn, vũng nước nào.Anh cứ đi dọc bãi sông, mắt đăm đắm nhìn bất cứ vật gì trôi lập lờ giữa dòng - Anh đi , đi mảimiết suốt dọc bãi sông từ giữa chiều đến giờ.Mặt trời đã chuyển sang màu hồng tím sà xuống mặt sông bồng bềnh. Cả một vùng trời bỗngtrở lên lộng lẫy. Trời nước đẹp đến sững sờ, đến đau đớn. Vẻ đẹp bừng lên trước khi lụi tàn.Hưng đứng sững, hai giòng nước mắt cứ trào, trào ra mãi. Mắt kính nhoè ướt, chân mỏi rã rời,Hưng ngồi xuống một cây gỗ trên bãi. Trước mắt anh ngổn ngang gỗ bè. Cây nào cũng to tầytay ôm, đen xỉn, rắn đanh, ương bướng nằm chắn hết lối đi. Hai tay ôm đầu, người anh rũxuống, rồi bỗng anh nức lên:- Quỳnh ơi, con ở đâu?... Trưa nay đi họp , anh ghé về nhà buổi trưa thấy Thiên Thanh, vợ anh, một tay bế con mộttay lấy thìa xúc cơm ăn. Hưng bật cười hỏi:- Con Quỳnh đâu mà để má vừa bế em vừa ăn thế kia?Thanh sa sầm, giọng dấm dẳn:- Má con gì nó. Nó chửi tôi rồi bỏ đi luôn!Hưng không lạ gì cảnh đó nữa, bẩy tháng nay từ khi sinh thằng cu Thịnh, thì bỗng nhiên Quỳnhđổi tính đổi nết, quan hệ giữa hai dì cháu trở lên nặng nề. Trước đây hàng xóm cứ khen: Chưathấy dì ghẻ con chồng nào lại thương nhau đến thế!Chính Quỳnh tự ý gọi Thanh là Má, cô gái không muốn gọi dì hoặc gọi Cô. Bởi vì Quỳnh vẫnhằng mong ước là mình lại có Mẹ.Hưng không nói gì với Thanh, anh đi vào phòng Quỳnh, một căn phòng nhỏ 8 mét vuông xinhxắn, dành riêng cho cô gái tuổi 15 ấy, cái tuổi thích có không gian riêng của mình để yên tĩnhhọc hành và cả để mộng mơ, buồn vơ vẩn và cả giận dỗi nữa.Chiếc giường con kiểu Đức, chiếc gối trắng tinh như phập phồng bởi bọc gối bằng xoa trắngóng lên dưới ánh nắng và gió lộng từ cửa sổ hướng về phía vườn.Trên gối đặt mảnh giấy viết mấy dòng:Bố ơi!Vĩnh biệt bố, con đi về với Bà nội đây.Con yêu bố, nhưng không muốn sống với Bố nữa.Trang 2/143 http://motsach.infoHoa Và Nước Mắt Nhật HạnhLệ Quỳnh.Hưng choáng váng, nó nói gì trong thư vậy? Về với Bà nội nào? Mẹ Hưng đã mất 20 năm trướcrồi cơ mà, hay nó viết nhầm, có lẽ nó về ở với ông nội. Anh nhìn nhớn nhác lên bàn học. Trênbàn sách vở vẫn để nguyên. Vở nháp còn để mở, đang làm bài tập toán. Trên trang giấy mộtdòng chữ viết chéo qua cả trang:Đời là một bài toán vô nghiệm!Hưng vùng dậy, uống một cốc nước lạnh rồi dắt xe đi ra cổng.Thiên Thanh ngạc nhiên và bực bội gọi:- Anh đi đâu đấy?- Đi tìm con Quỳnh.- Ôi dào! Việc gì phải tìm, tối đói lại bò về thôi mà!Hưng nói phũ phàng:- Không phải con cô, nên cô không xót!Hưng phóng xe vụt đi. Thanh bỏ dở bát cơm ngồi tấm tức khóc.Hưng đến nhà chị Ngọc, chị ruột Hưng, ông giáo Thư, bố Hưng đang ở cùng chị. Mỗi lúc Quỳnhcó chuyện giận dỗi thường hay đến tâm sự với ông nội. Hai ông cháu là bạn vong niên củanhau. Ông cụ buồn vì cụ bà sớm bỏ ông mà đi về cõi trước một mình. Còn Quỳnh buồn vì mẹđã bỏ hai bố con mà lẳng lặng ra đi không nói một lời, mẹ đến với người yêu của mẹ.Hưng sầm sập chạy lên gác, anh gặp ông Thư đang ngồi dịch sách.- Ba! con Quỳnh có đến đây không?Ông Thư buông bút, gỡ kính, lo sợ hỏi:- Cả tuần nay không thấy nó đến. Có chuyện gì vậy?Hưng đưa mẩu giấy con cho ông cụ xem. Ông Thư thất sắc đứng dậy ngay:- Bây giờ anh đến nhà các bạn nó, rồi đến bà ngoại nó mà hỏi thử xem. Còn tôi đến nhà côKim, và họ hàng xem thử nó có đến đấy không? Cái tuổi này là bồng bột dại dột lắm. Thôi anhđi ngay đi.Hưng bỗng nhiên cáu kỉnh:- Ba bảo với con Kim, hay tâm sự lăng nhăng với con Quỳnh, mà nó thì đã hiểu biết gì đâu cơchứ!Ông giáo Thư nghiêm sắc mặt nói:- Kim không nói điều gì bậy đâu. Nó tuy là em của anh, nhưng nó chín chắn hơn anh đấy.Trang 3/143 http://motsach.infoHoa Và Nước Mắt Nhật Hạnh- Ba khi nào cũng bênh các cô con gái. Nói rồi Hưng bỏ đi ngay. Anh phóng xe đến các nhà bạnthân của Quỳnh đều không thấy. Cuối cùng anh đến nhà mẹ vợ cũ. Bà ngoại của Quỳnh.Bà Xuân đang ngồi máy may quần áo. Thấy chàng rể cũ đi vào, dáng điệu hớt hải, bà ...