Đêm nay Sài Gòn mưa, những khi Sài Gòn mưa thế này thì nơi đâu đó có Bão ... Bão làm mưa, làm cho con người ta phải lo, làm người ta buồn. làm tôi nhớ quê, nhớ má, nhớ em Huệ da diết…Suốt những năm tháng tuổi thơ, tôi đã khóc vì bí mật khủng khiếp: tôi không phải là con của má tôi. Không như cách hành xử phân biệt thường thấy với con nuôi, tôi không bị má bị hắt hủi mà ngược lại má thương tôi rất nhiều như để bù vào cái khoảng thiếu hụt...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
HOÀN NGUYÊNHOÀN NGUYÊN.Truyện ngắn.Đêm nay Sài Gòn mưa, những khi Sài Gòn mưa thế này thì nơi đâu đó có Bão ...Bão làm mưa, làm cho con người ta phải lo, làm người ta buồn. làm tôi nhớ quê,nhớ má, nhớ em Huệ da diết… Suốt những năm tháng tuổi thơ, tôi đã khóc vì bí mật khủng khiếp: tôi không phảilà con của má tôi. Không như cách hành xử phân biệt thường thấy với con nuôi, tôikhông bị má bị hắt hủi mà ngược lại má thương tôi rất nhiều như để bù vào cáikhoảng thiếu hụt mà má không hề biết tôi đã phát hiện ra. Tôi tìm cách chống đốingười đã nuôi dưỡng tôi. Bằng cách này hay cách khác, tôi luôn vùng vẫy trongvòng tay của má dù tận trong thẳm sâu tôi yêu má, cần có má. Chỉ là tôi cố tình đểđược mọi người chú ý đến mình bằng những trò láu cá như tự làm mình chảy máu,làm vỡ đồ đạc, hoặc dầm mưa cho đến khi cảm mạo. Tôi đã thèm khát tình cảmđến mức ích kỉ như thế đấy!Má sanh em bé, không còn nhiều thời gian dành cho tôi như trước. Ba đi tối ngày ítkhi ở nhà, má như cái bến vắng lặng không thuyền neo đậu. Giấc mơ trẻ thơ chỉ lànhững cơn bàng hoàng khủng khiếp khi tôi nghĩ một ngày nào đó má sẽ giết tôi đivì đã sanh con ruột. Tôi ghét em, mỗi khi má đi mần để em tôi coi, tôi luôn tìmcách ngắt nhéo em bất kể nó chơi đùa hay mè nheo. Má về hỏi những vết thâm tímtrên người em, tôi nói dóc má, em té. Má không hỏi gì thêm chỉ nói: “ Em còn nhỏhay leo trèo, con coi em kĩ kĩ cho má”.Một lần, khi em Huệ lên 4 tuổi, em làm lem mực cuốn tập toán của tôi, tôi nổi giậncầm luôn cuốn sổ phang vào mặt em, em khóc ré lên, máu từ mũi, môi chảy đỏ.Tôi sợ quá cắm cổ chạy ra khỏi nhà với ý nghĩ: “ Lần này má sẽ giết mình thật. Ynhư trong chiêm bao”. Bước chân của một con nhỏ mới lên 10 tuổi hoảng hốtbăng trên con đường đất gập ghềnh với cái ý nghĩ kì cục đó. Tôi mải miết chạy,chạy mãi vì tưởng tượng sau lưng mình ba má tôi đuổi theo, trên tay cầm gậy gộc.Đến khi mệt rũ, tôi nằm trên mặt ruộng vừa qua vụ gặt còn trơ lại lởm chởm nhữnggốc rạ, tôi mới nhận ra trời đã xám đen, buổi tối nhập nhòe ánh lửa ma đây đó khắpcánh đồng. Đêm thăm thẳm, vài tiếng chim thảng thốt giật mình.Tôi co người sợhãi, khóc thét lên, tiếng khóc của tôi va vào mặt sông, dội lên màn đêm, lan trêncánh đồng thê thảm. Cái khoảnh khắc trơ trọi trong không gian mênh mông ấy saunày cứ găm mãi vào kí ức của tôi.Tôi sống lăn lóc như cỏ hoang, tự học mọi thứ ở đời, đi ăn xin để sống. Đó lànhững ngày tăm tối dài khủng khiếp, trái tim non nớt của tôi đã kịp cảm nhận thếnào là khổ ải. Mỗi khi bị xua đuổi như một đứa ăn cắp, tôi lủi thủi ra cuối chợ khócrấm rứt. Muỗi bu đen, cuối chợ nhớp nhúa, hôi tanh mùi rác rưởi, rau quả thối dồnlại, tiếng chó hoang tru lên trong đêm tối, tiếng mèo hoang đẩy tôi vào sự tuyệtvọng vô biên, quấn mảnh bao tải lên người tôi nằm mơ được má tìm thấy đón về,kể cả đón về chỉ để ghiết tôi chết đi bởi những tội lỗi tôi gây ra thì cũng đỡ cực hơncái cảnh sống vầy.Rồi má cũng đón tôi về thật. Má tìm tôi khắp nơi, nhắn người chung xóm làm ănphương xa, dặn khách thương hồ nếu vô tình nhìn thấy con nhỏ Mai gầy gò, trándô ra bướng bỉnh báo tin dùm, má đội ơn. Má chèo xuồng ngược dòng chở dừa bánlấy tiền làm lộ phí vừa tìm con. Má mang theo con Huệ trên đường xuôi ngược đểkiếm cho bằng được đứa con gái nhặt bên lề đường tự kỉ lạc loài.Đó là một buổi chiều muộn khi tôi bới móc cần xé rác xem có thứ thừa thãi nàonhét được vô bụng không thì nghe tiếng gọi:“ Con Mai, con Mai đó có phải không?Mày bỏ đi đâu đến giờ má mới tìm thấy mày hả con”. Tôi ngó lên, trời đất ơi mátôi đó. Mái tóc lúc nào cũng búi củ tỏi cắm nhánh đước xuyên qua tóc để lộ đôi gòmá cao mà thiên hạ xì xèo là má tôi có tướng sát phu không lẫn vào đâu được. ConHuệ đứng kế bên gọi: “ Chế Mai, em nè”. Bàn chân tôi líu ríu chạy chực ngã, haihàng nước mắt chảy dài, nhịp tim đập thổn thức. Tôi ùa vào lòng má, vục mặt vàongực má nghe mùi mặn mòi sông bể, nghe mùi nắng gió ám lên da thịt má, nghemùi củi khổ, lá mục, hương khói đốt đồng má mang từ ở quê đi tìm tôi. Tôi ôm lấyem, lật mớ tóc em rối tung coi cánh mũi, khóe môi có thẹo không khi cuốn sổ cógáy to tôi phang vào mặt em chảy máu khi đó.Má tôi lấy ống tay áo sờn rách quệt nước mắt biểu:- Thôi, xuống xuồng, về nhà với má.“ Về nhà với má” câu nói đó của má khắc vào tim óc tôi dấu ấn ngọt ngào nhất,bình yên nhất, đẹp đẽ nhất trong suốt cuộc đời tôi mà không có điều gì trên cõinhân gian này có thể hay hơn, ấm áp bằng. Má đưa cho chị em tôi cái bánh baokhông nhân đã nguội ngắt cứng còng biểu ăn lót dạ chừng nào về đến nhà má nấucơm nóng cá sặc kho khô, canh rau tập tàng cho ăn, nghe má nói tôi cũng đủ nhiểunước miếng thèm thuồng. Lâu dữ tôi đâu có được ăn cơm má nấu. Ngay lúc đói, tôiăn bánh bao ngấu nghiến, em Huệ thấy vậy đưa tôi:- Hai đói lắm phải hôn? Hai ăn cái phần này của em đi.Má nói:- Má với Út ăn hồi xế, em đưa thì con ăn đi. Về tới nh ...