Danh mục

Hoàn... “thi sĩ”!

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 453.26 KB      Lượt xem: 1      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tên cúng cơm: Đại Ngọc Hoàn (Hoàn không có dê dưới (g)!). Nghề nghiệp: Giám Đốc Công ty Sản Xuất Chữ Ngọc Hoàn. Địa chỉ: Quán nhậu Núi Đồi số….đường….Quận…. Quán nhỏ mà đông. Đó là chuyện hồi còn bà chủ quán! Chiều nào Hắn cũng phải "chơi" luôn cái lề đường mới đủ chỗ ngồi, một phần vì giá bèo, một phần nhờ vợ Hắn! Ả được trời cho có thân hình mà mấy chỗ cao thấp rất phân minh. Gái một con sàng tới sàng lui, giữa đám đàn ông đang ngầy ngật vì men, thì cỡ nào...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoàn... “thi sĩ”! Hoàn... “thi sĩ”! TRUYỆN NGẮN CỦA NGÔ ĐÌNH HẢITên cúng cơm: Đại Ngọc Hoàn (Hoàn không có dê dưới (g)!).Nghề nghiệp: Giám Đốc Công ty Sản Xuất Chữ Ngọc Hoàn.Địa chỉ: Quán nhậu Núi Đồi số….đường….Quận….Quán nhỏ mà đông. Đó là chuyện hồi còn bà chủ quán! Chiều nào Hắn cũng phải chơiluôn cái lề đường mới đủ chỗ ngồi, một phần vì giá bèo, một phần nhờ vợ Hắn! Ả đượctrời cho có thân hình mà mấy chỗ cao thấp rất phân minh. Gái một con sàng tới sàng lui,giữa đám đàn ông đang ngầy ngật vì men, thì cỡ nào mà chẳng dễ coi, chẳng xốn conmắt! Khách đông là phải! Chưa nói, buồn buồn vợ Hắn cố tình khom xuống rót ly bia,đưa dĩa mồi, cha nào thấy được gì cứ thấy! Mà ...nghía thôi thì nhằm nhò gì, đồnhà...vẫn còn nguyên, có mất mát, hư hao đâu mà ngại, coi như khuyến mãi thêm tíđỉnh...! Cái tên quán Núi Đồi cũng từ đó mà ra.Ngày trước, lúc vợ chồng bỏ quê, dắt díu nhau vào thành phố, mang theo thằng con haituổi, bán buôn đủ kiểu mới sang được cái quán. Nhờ tài tháo vát của vợ Hắn, kiếmcũng đủ tiền cơm gạo và học hành cho thằng nhỏ. Rồi cũng từ chốn say xỉn này, vợchồng Hắn như những con chuột đồng, lông còn dính phèn, vốn lạ lẫm với mọi thứ, lạitập tành làm quen với...mùi cống rất nhanh! Hắn bắt đầu uống thường xuyên hơn và vợHắn cũng dần dà...hở hang hơn! Hắn đâu có đui, lão nào tới nhậu chơi, khứa nào tới để...khều bà chủ quán, Hắn thấy hết! Nhưng lúc đầu Hắn mặc kệ, vì ỷ vào cái nết quêmùa của vợ, cứ vờ đi như không biết cho nó xong! Đâu ngờ đến lúc Hắn chợt ngửi thấymùi tanh tanh muốn phản, từ người của vợ mình, thì đã muộn và cái ngày tệ hại đó đếnrất nhanh. Vợ Hắn như con chim quê, vừa chắp vá thêm mớ lông cánh thành thị, đã rất tựnhiên mà...bay theo trai đi mất! Đúng là...ý trời! Hắn đón nhận chuyện này như một mấtmát hẳn nhiên, một cái giá phải trả!... Có điều cái giá đó có xứng hay không thì Hắn lại...cóc cần biết!Sau ngày đó, Hắn lặng lẽ buôn bán nuôi con và quán cũng bắt đầu thưa dần, chỉ còn lạimột số khách quen, loại khách mà trước đây vợ Hắn không ưa lắm vì ông nào cũng cómột quyển sổ nợ dầy cui! Mà toàn là thuộc diện nợ khó đòi!... Họ ghé quán đều đặnnhư một trạm dừng chân trước khi về nhà! Trong số đó có một ông nhà thơ, làm thơ mấychục năm vẫn rách như tổ đỉa, tiêu chuẩn hai chai Sài Gòn đỏ, một dĩa đậu phộng chomỗi chiều mà không trả nổi, lâu lâu Hắn nhắc thì lão lại thò ra vài bài thơ tặng lại, coinhư khất nợ, Hắn cất đó, rảnh thì lấy ra đọc cho bớt...tức vì...nhớ vợ!!!Đến một lúc, thơ lão tặng nhiều quá, bỏ cũng uổng, Hắn bàn với lão nhà thơ đem kinhdoanh! Một sáng đẹp trời, người ta thấy trước cửa quán dựng thêm tấm bảng, có bài thơnhư thế này:Những ai đang tập làm thơMuốn thành thi sĩ mà chưa thuộc vầnNhững ai đang muốn viết vănChưa quen hỏi ngã chưa rành chấm câuDù ở bất cứ nơi đâuGhé qua đây sẽ mau mau hài lòngGiá chỉ vài chục ngàn đồngKhông phải tuyệt tác, tặng không lấy tiềnKính mời cô bác, quan viên...Bên dưới ký tên Công ty Sản Xuất Chữ Ngọc Hoàn kính báo. Mặc nhiên Hắn trở thànhGiám Đốc kiêm Kế toán, Thủ quỹ, Tiếp thị v/v... và lão nhà thơ làm Phó kiêm... nhà sảnxuất.Mới đầu cũng có người ghé nhậu, rồi nhân tiện mua 1,2 bài thơ mừng sinh nhật, tân giatặng...xếp để lấy điểm! Có vài khứa sồn sồn thấy ngồ ngộ cũng bỏ ra 50, 100 ngàn mualấy bài thơ tán gái để tặng em mát-xa nào đó...Nói tóm lại cũng tạm đủ cữ nhậu cho lãonhà thơ khỏi mang nợ, và Hắn có thêm chút bia bọt cho riêng mình mà đỡ...thâm vốn.Có một bữa, trời mới chạng vạng, Hắn đang ngồi lai rai với lão nhà thơ thì một ông bệvệ, đi xe hơi riêng bước vào quán kéo ghế ngồi. Mời thứ gì cũng lắc, chỉ nhìn quanh rồibất chợt hất hàm hỏi trống không:- Bán thơ gì?Hắn đon đả:- Thơ gì cũng có, cưới hỏi, điếu tang, hiếu hỉ, thất tình, ghẹo gái...có đủ, ông thích thứ gìcó thứ nấy!- Có...văn tế không?- Có luôn...- Phải hay mới được nha? Bao nhiêu?- Thưa, tùy dài ngắn, ông cho biết tên, già hay trẻ, nam hay nữ, có chức vụ gì không?- À...à...để coi, mới lớn... Xếp bảo vệ biệt thự Nữ Hoàng, tên Mai-Cồ...- Việt kiều hả?- Không... Đức rặt, Bẹc-dê nòi...- Trời! Chó...hả?- Ừ! Mới bị trộm thuốc chết sáng nay, phải lâm ly, bi đát, làm được không? Nói...Hắn liếc qua lão nhà thơ, nãy giờ cũng đang lắng nghe, thấy lão gật gật, tay hí hoáy viết,bèn đưa đẩy:- Dạ, hơi khó...Xin ông...ba trăm...Phải công nhận lão này tài thiệt, làm thơ như bấm nút, thoáng cái là xong! Lão cầm tờgiấy khề khà đọc cho mọi người cùng nghe, Hắn có cảm giác lão vừa đọc vừa nuốt nướcmiếng ừng ực, nhất là tới đoạn:-..............................Hỡi ơi! thế là từ nayThịt bò hai ký mỗi ngàyXào lăn, bít-tết, mỡ chàiMai-Cồ không còn được nhaiThuốc bổ, sữa tươi mấy lítTa biết đem bỏ cho aiÔ hô! Ai tai!................................Phần cuối bài văn tế là toàn bộ những lời hay ý đẹp nhằm ca tụng đức tính can đảm,thành tích bảo vệ tài sản cho chủ, bằng... tiếng sủa đến độ...vong thân của Mai-Cồ!Ông nhà giàu ngồi nghe, như để chứng minh vai vế bề trên cũng như sự am hiểu uyênbác về thơ văn của mình, ông gật gù liên tục và luôn miệng xổ: Queo!... Queo!...Lai!Lai...!!! Tới chừng nghe xong, ông đứng dậy, lẳng lặng móc túi bỏ 300 ngàn lên bàn, thòtay giật lấy tờ giấy, rồi đi thẳng ra xe.Tối đó, Hắn đãi lão nhà thơ thêm chai bia và mấy cái trứng vịt lộn, còn nhét cho hai trămngàn dằn túi, làm lão sướng tê!Phần Hắn, đêm nằm ngủ, Hắn chợt ngộ ra rằng, chẳng may mà sau này, nếu như có ai đóchửi Hắn là chó thì cũng không có gì là...xúc phạm lắm! Biết đâu đó là chó...nhàgiàu!!!....Tiếng lành đồn xa, lần khác, Hắn sắp đóng cửa, có một quý phu nhân dắt theo đứa congái chừng 16,17, chân dài thượt, tay xách chiếc cặp học trò. Thấy mặt Hắn, bà ta vô đềliền:- Cháu nó đang dự thi Hoa Hậu Phường X, sáng sớm mai là phần thi trí tuệ, phải nộpmột bài thơ tự viết về giá trị của nhan sắc ông làm giúp! À, mà chép luôn ra giấy chonó! Nhớ phải giống nét chữ của nó ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu liên quan: