Danh mục

Hoàng Hôn Cuối Cùng

Số trang: 173      Loại file: pdf      Dung lượng: 676.30 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

K iều Thư Bồi chầm chậm thả bộ dọc trên bải biển. Cát thật trắng. Cát giống như những mảnh pha lê vụn trải dài dưới chân. Nắng tháng ba chói chang, lấp lánh trên sóng biển, rực rở trên núi đồi. Với chiếc áo phủ trên vai, Thư Bồi chậm rải bước. Vị mặn của biển phảng phất trong gío tạo cho Bồi một cảm giác thoải mái dể chịu. Bãi biển thật vắng. Sóng hết trườn lên bãi lại rút ra xa, để lại những vết chân thành hàng, những vết chân cô độc. Cô độc ư? Bồi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Hoàng Hôn Cuối CùngHoàng Hôn Cuối Cùng Quỳnh Dao Hoàng Hôn Cuối Cùng Tác giả: Quỳnh Dao Thể loại: Tiểu Thuyết Website: http://motsach.info Date: 22-October-2012Trang 1/173 http://motsach.infoHoàng Hôn Cuối Cùng Quỳnh Dao Chương 1 -K iều Thư Bồi chầm chậm thả bộ dọc trên bải biển. Cát thật trắng. Cát giống như những mảnhpha lê vụn trải dài dưới chân. Nắng tháng ba chói chang, lấp lánh trên sóng biển, rực rở trên núiđồi. Với chiếc áo phủ trên vai, Thư Bồi chậm rải bước. Vị mặn của biển phảng phất trong gíotạo cho Bồi một cảm giác thoải mái dể chịu. Bãi biển thật vắng. Sóng hết trườn lên bãi lại rút raxa, để lại những vết chân thành hàng, những vết chân cô độc. Cô độc ư? Bồi nhíu mày. Tâmhồn chàng như trôi vào một khoảng không gian xa vời nào đó. Hôm nay đã cuối tháng ba. Tiếttrời vẫn còn lạnh gío về từ ngoài khơi không ngừng thổi. Nắng đã lên mà vẫn lạnh Trong nhữngtháng đầu năm này, biển thường rất vắng. Biển không còn là điểm vui chơi. Muà hè thì ngượclại. Bãi biển lúc nào cũng là người với người. Trẻ con có, người lớn có, rượt đuổi, nhặt vỏ sò, bơilội. Mùa hè là thiên đàng của lũ trẻ. Còn bây giờ? Cả một bãi biển rộng lớn chỉ còn lại vết chânchàng.Bồi cuối xuống, lẩm nhẩm đếm vết chân chưa bị xóa đi của mình. Ở cuối bãi, đằng kia là bến cá,nơi các thuyền câu ra đi và trở về. Bến tầu thì bao giờ cũng ồn ào, nhưng cái ồn ào đó khônglàm mất đi cái không khí thân mật, cố hửa của địa phương. Ở đây, cách chợ huyện không baoxa, chính bến cá này đã duy trì và giử cho chợ huyện phồn vinh mãi. Thư Bồi nhớ rất rỏ từngcon đường, từng góc phố....Chàng có cảm tưởng là cứ thả dọc thế này, vòng qua những hòn đáto đến tận chân trời. Bồi đã đi như thế nhiều lần. Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng, đi từ sáng sớmđến tối mịt. Nhưng, những lần đó không phải chỉ có dấu chân chàng in trên cát, mà còn có dấuchân người khác. Một đôi chân mềm mại nhỏ bé hơn, đôi chân sẵn sàng theo Bồi đến tận cùngtrái đất. Thế bây giờ, bước chân kia đâu rồi?Bồi rùng mình cơn gió vừa qua lạnh qúa. Chàng ngẩng lên hòn đá trước mặt kia còn sừng sửng.Cái hòn đá mà năm này tháng nọ, đứng trơ gan giửa đất trời không thay đổi. Đôi lúc Bồi thấy nógiống như một qúai vật đáng nhe răng dọa người. Cạnh đó cũng có những tảng đá phẳng. Lúcnhỏ đây cũng là nơi chơi trò trốn tìm tuyệt nhất. Mổi lần Bồi mà trốn vào đây là có khi cả tiếngđồng hô sau, đám bạn cũng tìm không ra.Nhưng không phải chỉ có lúc chơi trò trốn tìm, mà ngay cả khi Bồi buồn. Khi Bồi cần một chổđể giam mình suy tư, Bồi cũng đến đây. Chỉ cần chui người qua những kẻ đá, là Bồi có thể đếnmột chiếc động nhỏ mà ngày xưa Bồi đã đặt cho nó cái tên là Ổ Chim Ưng. Ổ Chim Ưng cómột cái hang, có thể ngồi ở trong ngắm những đám mây trắng bay bồng bềnh trên trời cao. Nócđộng mở rộng ra bầu trời. Và có lẽ không có ai là không biết đến bí mật của động đá đó, trừ mộtngười.Bồi chợt thấy lòng đau nhói. Có một cái gì đó lay động trong lòng. Bất giác chàng quay người lạiđi vào đất liền.... Qua khỏi dãy rừng chắc gío kia là sẽ đến một nơi mà, nơi đó, Bồi đã gặp ngườiấy. Rừng chắn gió ở đây được tạo thành bởi nhiều cây có dáng dấp giống như cây thông. Lúcnhỏ, Bồi không phân biệt được. Chàng cứ thắc mắc, không lẽ thông mọc được trên cát ư?Thông không mọc ở trên núi cao, nơi có khí hậu râm mát chứ. Mãi đến lúc lớn lên, Bồi mới hiểura, nó không phải là thông, mà là cây dương. Một loài cây lá kim tương tơ.Qua khỏi khu rừng, thêm khoảng trăm thước, Bồi đến một vùng đất cát mịn. Trên cát có nhữngTrang 2/173 http://motsach.infoHoàng Hôn Cuối Cùng Quỳnh Daoquả to như quả thông nằm rải rác. Bồi cúi xuống nhặt một quả lên. Mấy năm trước Bồi cũngthường hay vào rừng rong chơi. Bồi vừa đứng lại, đã nghe có giọng nói nhỏ.- Tôi vừa nhặt được một chú chim sẻ nhỏ, nó không biết bay.Bồi giật mình nhìn quanh. Không có ai cả. Nắng xuyên qua cành lá tạo thành những vết sángthẳng. Chẳng có bóng người chỉ có bóng cây. Bồi thở dài. Chú chim sẻ nhỏ. Vâng đó chỉ là mộtchú chim sẻ nhỏ không biết bay. Hình như một bàn tay nhỏ nhắn đã đặt chú chim đó vào tayBồi.- Anh sẽ chữa lành bệnh cho nó chứ? Phải không?Và Bồi đã mang con chim sẻ đó đi, chỉ vì sự tin tưởng của một người. Một tuần lể sau, chú chimđã khỏe và lớn như thổi. Họ đã cùng mang chim và rừng, tung cho nó bay. Đó là món qùa đầutiên của hai người: hy vọng, niềm vui, hạnh phúc.Bồi tựa người vào một thân cây dương, ngẩng lên nhìn trời. Anh bỗng nghỉ về một câu thơ cổPhương Tây : Anh muốn trở lại ngày xưa, để tìm về kỷ niệm cũ. Ai có thể trở về? làm gì ...

Tài liệu được xem nhiều: